Tina Do Photography: Blog https://www.tinadophotography.com/blog en-us (C) Tina Do Photography [email protected] (Tina Do Photography) Tue, 07 Nov 2023 02:14:00 GMT Tue, 07 Nov 2023 02:14:00 GMT https://www.tinadophotography.com/img/s/v-12/u1011474366-o769988207-50.jpg Tina Do Photography: Blog https://www.tinadophotography.com/blog 60 120 Tự Khúc https://www.tinadophotography.com/blog/2023/11/tukhuc Tự Khúc

Nhật tàn nguyệt lạnh trên sườn núi
Thành xưa chốn cũ nơi hò hẹn
Thanh tao gởi trao lời ước hẹn
Trúc Thành yêu mãi đến ngàn năm .

 

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2023/11/tukhuc Tue, 07 Nov 2023 02:14:07 GMT
Nguyệt Vọng! https://www.tinadophotography.com/blog/2023/11/nguyetvong Nguyệt Vọng

Em kia dáng nhỏ thân gầy
Ngồi im lặng tiếng đềm ngắm trăng
Gió buồn gợn thổi lăn tăn
Đem chi cơn lạnh phủ lên tim này
Trông nhìn những chiếc mây bay
Tạo thêm đêm lạnh hảo huyền liêu trai
Phòng không chiếc lẻ nhớ ai
Mà nghe tim quặn đến dai diết lòng
Mực này em viết ít dòng
Gỡi cho anh đó, một lòng yêu anh .

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2023/11/nguyetvong Tue, 07 Nov 2023 02:12:25 GMT
Life in Thailand Refugee camps https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/lifeinthailandcamps

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/lifeinthailandcamps Fri, 01 Sep 2017 00:47:43 GMT
"Hát Cho Tình Yêu 14" Live Concert https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatchotinhyeu14

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatchotinhyeu14 Fri, 01 Sep 2017 00:38:07 GMT
"Mùa Thu Cho Em 19" Live Concert https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/muathuchoem19

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/muathuchoem19 Fri, 25 Aug 2017 01:30:01 GMT
Hạ Tím https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatim

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatim Fri, 25 Aug 2017 01:24:33 GMT
"Hát Cho Tình Yêu 20" Live Concert https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatchotinhyeu

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatchotinhyeu Fri, 25 Aug 2017 01:14:48 GMT
Yêu anh! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/yeuanh  

Yêu Anh

Yêu anh tiếng nói nhẹ nhàng
Yêu anh cũng bỡi đàng hoàng thông minh
Yêu anh bản chất thiệt tình
Yêu anh đạo đức tính tình hiền lương
Yêu anh không biết văn chương
Yêu anh không biết "cho đường cho hoa"
Yêu anh không biết la cà
Yêu anh không biết bà này bà kia
Yêu anh như cá yêu đìa
Đìa không có cá thì đìa vắng tênh
Yêu anh như bóng yêu hình
Hình không có bóng sao hình có đôi .

-Tina Do

 

 

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/yeuanh Thu, 24 Aug 2017 20:26:12 GMT
Lonely Rose... https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/lonelyrose

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/lonelyrose Wed, 23 Aug 2017 21:32:28 GMT
Lonely Summer... https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/lonelysummer

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/lonelysummer Wed, 23 Aug 2017 17:32:30 GMT
Hạ Trắng! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatrang

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/hatrang Wed, 23 Aug 2017 17:04:38 GMT
"Hát Cho Tình Yêu 18" Live Concert in San Jose, CA https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/htchotinhyeu18SJ

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/htchotinhyeu18SJ Wed, 23 Aug 2017 16:59:49 GMT
Duyên Phận! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/duyenphan Duyên Phận

Duyên phận nào đưa tới
Cho Thành Trúc gặp nhau
Ngỡ như là chiêm bao
Được Tiên Trời giúp đỡ
Se cho sợi giây hồng
Cho Thành Trúc yêu nhau
Cho muôn đời chung bước
Vấn bước mãi bên nhau .

Duyên phận nào đưa tới
Để Thành Trúc yêu nhau
Nguyện muôn đời muôn kiếp
Bền chặt mãi bên nhau
Như tơ trời không dứt
Như giọt nước biển Đông
Chảy chan hòa tươi mát
Tuôn trào mãi muôn năm.

-Tina Do

 

 

 

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/duyenphan Wed, 23 Aug 2017 00:11:04 GMT
Sinh Nhật Của Ta https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/sinhnhatcuata Sinh Nhật Của Ta

Chìa tay đếm tuổi đời ta
Tay mềm đếm mãi tuổi đà hai lăm
Ôi đời như chiếc bánh lăn
Cuốn đời trôi mãi, tuổi hồng chóng qua
Chợt nhìn tuổi đã gần ba (ba mươi)
Ta rầu, ta sợ tuổi ta sắp tàn
Ai nào có hiểu lòng ta
Đông tàn một bóng ta ru cuộc đời
Kìa dòng nhạc đứt chơi vơi
Mừng ngày sinh nhật ỡ nơi xứ người
Thơ này riêng tặng về ta
Cho ngày sinh nhật của ta ấy mà.

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/sinhnhatcuata Wed, 23 Aug 2017 00:02:47 GMT
Mộng Tưỡng https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/mongtuong Mộng Tưỡng

Khi xưa ta bé ta vui
Vô tư lí lắc không ưa ưu sầu
Dù cho ai khóc hay sầu
Nhưng ta chẵng thấy chút ngâu trong lòng
Nghỉ rằng đời đẹp như bông
Đâu ai đoán được long đong sau này
Khi xưa ta bé ta chơi
Nay khi ta lớn không chơi nửa rồi
Đời này đâu đẹp như hoa
Đâu như bướm trắng lượn hoa trong vườn
Bây giờ dãi gió dầm sương
Biết lo suy nghỉ biết tương tư sầu
Hận đời chín cái lao đao
Chôn đi mất vẻ thơ ngây hôm nào
Ngọc ngà đôi mắt còn đâu
Nay pha chút bụi, hạt châu đêm ngày
Nụ cười lịm tắt ai hay
Vô tư lí lắc hôm nay đâu còn
Chút lòng lên tiếng véo von
Như đang réo gọi vàng son thuớ nào.

-Tina Do

.

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/mongtuong Tue, 22 Aug 2017 23:57:08 GMT
Một Mình! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/motminh

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/motminh Tue, 22 Aug 2017 23:42:16 GMT
Sakura... Sakura! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/sakura

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/sakura Tue, 22 Aug 2017 23:38:07 GMT
Beautiful in White! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/beautifulinwhite

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/beautifulinwhite Tue, 22 Aug 2017 23:34:00 GMT
As Time Goes By... https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/astimegoesby

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/astimegoesby Tue, 22 Aug 2017 22:43:28 GMT
Cám Ơn Cuộc Đời! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/camoncuocdoi

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/camoncuocdoi Tue, 22 Aug 2017 22:39:03 GMT
If I never knew you... https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/ifineverknewyou

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/ifineverknewyou Tue, 22 Aug 2017 22:31:56 GMT
Chỉ Là Phù Du Thôi https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/chilaphuduthoi

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/chilaphuduthoi Tue, 22 Aug 2017 22:24:07 GMT
Chơi Vơi! https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/choivoi Chơi Vơi

Gói chặt đôi tay giá buốt
Ôm cõi lòng băng đá suốt canh thâu
Tí tách từng giọt mưa ngâu
Chãy trôi cát bụi biễn dâu trong đời
Vẵng lên tiếng nhạc chơi vơi
Hoà theo gió bảo rơi rơi trong lòng
Trời này đâu phãi trời đông
Sao nghe buốt giá cả trong lẫn ngoài
Cầu xin ai đó đoái hoài
Gỡi trao hơi ấm tặng người mình thương.

-Tina Do

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/choivoi Tue, 22 Aug 2017 17:04:54 GMT
Nổi Niềm Không Tên https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/noiniemkhongten Nổi Niềm Không Tên

Đời buồn một mảnh trăng tan
Hoài đêm ánh ngọc lụn tàn gió thu
Tuổi đời là mảnh phù du
Hạ tàn đông đến xuân thu bốn mùa
Nhẹ buồn bước mãi trời thu
Mong tìm mong kiếm mảnh phu phương nào
Nhẹ dìm nổi nhớ trăng sao
Chôn đi tất cả lao đao trong đời
Để rồi một giấc ra khơi
Hoài năm vẩn mộng vẩn mơ nổi niềm .

-Tina Do

 

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/noiniemkhongten Tue, 22 Aug 2017 00:05:57 GMT
NIỀM TIN https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/niemtin NIỀM TIN

Cám ơn Trời Phật thương ta
Vẫn còn ban một mái nhà ấm thân
Lại ban hai bé thiên thần
Hiền ngoan xinh xắn xa gần đều khen

Hồn con như một cánh sen
Nỗi đau đã biến, lại lên niềm mừng
Con qùy tụng niệm khấn dâng
Trước Đài Phật tổ cao dâng tấm lòng

Cầu xin đời bớt long đong
Gia đình yên ấm thong dong tháng ngày
Cầu cho hiện tại tương lai
Phước lành Phật độ, hoạ tai chẳng còn.

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/niemtin Mon, 21 Aug 2017 20:48:39 GMT
NHỚ VỀ QUÊ TÔI https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/nhovequetoi NHỚ VỀ QUÊ TÔI

Chủ Nhật buồn tôi ngồi nghe nhạc
Tiếng ca buồn điệu lý quê hương
Ôi nhớ quá  khung trời kỷ niệm
Đã xa rồi hình bóng thân thương

Ngoại tôi ở miệt vườn xanh lá
Cau xanh trái, dừa ngọt, thơm ngon
Mận đỏ hồng, chùm-ruột lá non
Cồn đá cũ Mỹ Tho còn đó

Nội tôi sống trong vùng đất đỏ
Nắng nung người đốt cháy làn da
Tòa Thánh Tây Ninh đất Ông Cha
Sáng lập ra Tam Kỳ Phổ Độ

Đã xa rồi quê Cha đất Tổ
Nguyện một ngày trở lại quê ta
Thăm Nội Ngoại xóm làng đã xa
Cho thỏa nhớ những ngày cách biệt.

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/8/nhovequetoi Mon, 21 Aug 2017 20:40:05 GMT
Hồi Ký: Tấm Hình Xưa https://www.tinadophotography.com/blog/2017/7/tamhinhxua Mình đọc đâu đó thế này "Thế giới này nhỏ lắm chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng, thế giới này cũng lớn lắm chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại!"

Có những nguời bạn chỉ cần chơi vài ba năm, đôi ba lần nhưng lại để trong lòng những kỷ niệm sâu sắc, những cái ơn không bao giờ được đền đáp nhưng lúc nào củng canh cánh trong lòng.

Mổi lần nhìn tấm hình duy nhất mà mấy chị em mình chụp chung mà mình còn may mắn giữ được cho đến giờ là mình lại nhớ đến nguời chị bạn học và củng là hàng xóm tên Nguyễn Thị Thuận. Chị là nguời Bắc vào Saigon sau 1975 và sinh sống trong xóm Bến Cỏ (thuộc đuờng Nguyễn Bỉnh Khiêm nối dài, Phuờng 7, Quận 1, SG). Chị Thuận sống cùng anh trai Nguyễn Văn Viết và chị dâu (Mình biết tên anh trai của chị vì đọc đuợc trên những tấm bằng khen/huy chương đuợc treo trên vách tuờng nhà chị). Gia đình chị củng thuộc gia đình khá giả vào thời bao cấp. Nhà chị ngay mặt tiền, có tủ lạnh.. quạt máy... và có tiệm tạp hóa nhỏ. Chị thuờng phụ giúp bán hàng sau giờ học. Chị lớn tuổi hơn nhưng lại học chung lớp với mình. Ngòai Bắc chị không đuợc đi học, và chỉ mới đuợc đi học khi vào Nam sau này.

Tấm hình này đuợc chụp là do chị Thuận dẩn 5 chị em ra Thảo Cầm Viên (sỡ thú) và trả tiền để chụp hình cho 5 chị em. Thời bao cấp đâu phải như bây giờ thích thì lấy máy chụp hình ra chụp "bụp.. bụp" là có hình. Nhà nghèo lo bửa đói bửa no, làm gì để mà nghỉ đến xin ba má cho tiền đi chụp hình. Cái ơn đối với chị Thuận không bao giờ quên. Mình nhớ mổi lần đến mua kẹo bánh ở nhà chị, chị Thuận đều lén chị dâu cho thêm 1 cái kẹo, 1 cái bánh. Mua nước đá thì chị cố lấy thêm nhiều tí cho mình. Ôi nhớ lại chị thật tốt bụng tốt tánh.

Mình nhớ hòai sáng sớm đó là kỳ thi lớp 6 học kỳ 1 ở truờng Thống Nhất (truờng kế bên Sổ Số Kiến Thiết, đuờng Thống Nhất.. đi thẳng là Dinh Đập Lập). Mình sáng sớm đến truớc cửa truờng thật sớm, và cố học ngấu ngiến để sửa sọan vào thi. Sáng ra đâu ăn uống gì là đả vội chạy đi học rồi. Chị Thuận đến truờng và đưa cho 1 cái bánh chị gói lại trong 1 tờ giấy và chị nói ăn đi để vào thi. Lúc đó còn nhỏ quá nên không biết cảm giác như thế nào, nhưng mình biết đuợc thế nào cái bánh củng rất là ngon.

Sau lớp 6 chị không đuợc đi học nửa. Vợ của anh trai chị Thuận sanh em bé nên chị bị bắt buộc phải ở nhà lo cho em bé và bán tiệm tạp hóa. 2 năm sau mình rời VN và không gặp lại chị từ đó.

Mấy chục năm trôi qua biết bao thay đổi nhưng kỷ niệm về chị vẩn khắc ghi trong lònng. Ông trời không phụ bạc nguời có lòng tốt, hy vọng cuộc đời chị có đuợc hạnh phúc và bình an. Tấm hình còn đó, ơn chị vẫn mang trong lòng... không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại chị.

-Cho một ngày
 
]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2017/7/tamhinhxua Thu, 20 Jul 2017 22:04:08 GMT
Hồi Ký: Bài Thơ Vỡ Lòng https://www.tinadophotography.com/blog/2016/3/baithovolong "Tứ Hải, Tam Sơn, Bát Quái Tiên
Cửu Long, Ngủ Hổ, Nhất Tài Thiên
Nhị Tuớng, Thất Quân, Phò Lục Tuớng."

Đã 34 năm trôi qua, thời gian rất dài để có thể quên đi nhiều thứ nhưng 3 câu thơ này vẫn cứ văng vẳng trong tâm trí không thể phai đi. 34 năm về truớc củng trên chiếc bàn dài trong phòng khách đó, ông Ngọai của mình đã vẻ ra 9 ô vuông nhỏ và bảo mình điền vào ô trống dùng từ số 1 đến số 9, làm sao tất cả hàng ngang, dọc, chéo tổng cộng cho ra đáp số là 15. Mình ngồi làm miết mà không thể nào ra đáp số đúng cả.

Cuối cùng ông Ngọai nhẹ nhàng cuời bảo, "Ông Ngọai sẻ đọc cho con bài thơ này, chỉ cần con thuộc bài thơ thì con có thể điền vào ô vuông." Đầu óc lúc đó còn non dại vậy mà không hiểu sao bài thơ lại năm như in trong đầu mình kể từ đó.

Căn nhà nhỏ đó chứa đựng biết bao kỷ niệm tuổi thơ bên Ngọai, giờ đây đã để trống.. không ai ở bụi bám khắp nơi. Cái bàn củ kỷ nơi mình đã học bài thơ vỡ lòng đầu tiên vẫn nằm đúng với vị trí ấy nhưng chiếc ghế đã trống trơn lạc lõng. Giờ đây mọi thứ đã rêu phong.. củ nát theo thời gian... Ôi nhớ quá tuổi thơ êm đềm bên Ngọai!

-Cho 1 ngày

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2016/3/baithovolong Mon, 28 Mar 2016 04:32:59 GMT
Hồi Ký: Rời đảo Koh Rong (Rời bãi mộ hoang) https://www.tinadophotography.com/blog/2015/3/leavingkohrong Sống đến từng tuổi này, mình đả trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống.  Những gian nan khó khăn gia đình mình đả trãi qua, đôi lúc ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc.   Mình thấy rằng hình như tất cả mọi chuyện xãy ra đều do cái duyên, cái nghiệp tạo thành.  Ba mình một thân tìm đuờng qua Campuchia đóng tàu, và tìm nguời dẫn đuờng để sắp xếp cho gia đình mình đi vượt biển. Nhưng Ba mình bị nguời ta gạt lấy ghe và còn bị bắt bỏ tù.  Má mình mòn mỏi đợi tin tức ở Vietnam nhưng Ba thì cứ bặt tín vô âm.  Cái thời 1985-1986 đâu như  bây giờ muốn tìm tin tức gì thì cứ lên Google gỏ gỏ là có.  Thời đó mổi lần nói đến Campuchia thì nguời ta nghỉ ngay đến Pol-Pot giết nguời không chớp mắt.  Vậy mà Má mình quyết định 1 mình qua Campuchia tìm Ba. Má chỉ biết Ba ở cãng Kampong Som, ngòai ra Má không có địa chỉ gì hết.  Lúc đó Ba mình đả đổi tên sang tên Campuchia, nên cho dù Má có đi hỏi nguời ta củng không biết.  Má cả ngày đi hỏi ngòai chợ, gặp nguời Vietnam nào Má củng hỏi nhưng đều bị thất vọng.  Trời không phụ nguời tốt, vậy mà Má tôi đả tìm gặp Ba tôi sau khi gần như sắp bỏ cuộc.  Ba đuợc đồn cảnh sát thả ra đang đi lững thửng về, thì lúc đó Má củng nhờ ông xe honda ôm vào đồn cảnh sát hỏi thăm tin tức Ba mình.  Nguời đi ra, 2 nguời đi vào.. và thế là gặp nhau.  Gặp nhau... nên mới có thêm những câu chuyện hấp dẫn lâm ly bi đát sau này :)

 

Quay lại phần tiếp theo của câu chuyện "Cái Chòi Trên Bãi Mộ Hoang"

Lúc này trên đất liền tại huyện Tân Hao, thuộc hải cảng Kampong Som, bây giờ thuộc tỉnh Sihanoukville… Ba Má và 2 đứa em út đứng ngồi không yên.  Vợ chồng Hai Kía là nguời dẫn đuờng của gia đình tôi, sau khi cầm lấy vàng của gia đình tôi thì họ bỏ trốn không thấy tăm hơi.  Ba Má tin tuởng và đưa vàng cho họ vì họ đưa luôn 2 đứa con gái lớn của họ (1 cô tên Hồng 16 tuổi và 1 cô tên Nhung 14 tuổi) theo anh em chúng tôi ra đảo Koh Rong.  Nhưng Ba Má tôi không ngờ đuợc họ bỏ luôn 2 cô con gái đó ngòai đảo với anh em chúng tôi + 2 đứa con trai nhỏ khỏang 7 & 5 tuổi của họ lại cho Ba Má tôi nuôi.  Họ đi mất tích không 1 chút tin tức gì cả. 

 

Ba Má tôi nóng ruột vì biết rằng anh em chúng tôi không đủ luơng thực ăn, nhưng củng không biết chổ nào để đi tìm.  Họ chỉ nói là đưa anh em chúng tôi ra đảo Koh Rong.  Ba Má tôi không rành tiếng địa phương và không giấy tờ tùy thân nên rất khó khăn để di chuyển trên đất Campuchia.  Tuy rằng lúc này nguời Vietnam trên đất Campuchia đuợc sự bảo vệ của Bộ Đội Vietnam, củng những nhửng Cảnh Sát... đa phần là do nguời Vietnam nói được tiếng Campuchia nắm quyền.  Thời buổi này họ còn rất khắc khe… trạm gác với lính tuần tra kiểm sóat giấy tờ nhiều nơi.  Cuối cùng Má tôi quyết định dẫn theo em gái út tôi lúc đó mới 6 tuổi đi tàu ra Koh Rong tìm anh em chúng tôi.  Từ cãng Kampong Som đi tàu ra đảo Koh Rong mất gần 4 tiếng đồng hồ.  Má tôi kể lại khi tàu cặp bến.. khách tàu sẻ phải đi bộ trên 1 cây cầu bằng gổ dài lắm và sẻ phải qua 1 cái trạm có lính gác để cho họ kiểm tra giấy tờ truớc khi vào đảo.  Má tôi sợ quá vì nếu không có giấy tờ sẻ bị họ bắt giữ lại.  Má tôi không nói đuợc tiếng Campuchia thì họ sẻ phát hiện ngay là nguời Vietnam đi tìm đuờng vượt biên thì chỉ có nuớc bị ở tù.   Má tôi dùng khăn rằn (nguời Campuchia ưa dùng loai khăn này lắm) trùm quanh đầu che bớt mặt lại… Má tôi dùng tay nhéo đứa em gái út (chị ta nổi tiếng mít uớt & nhỏng nhẻo) vào tay… Chị ta khóc quá trời khóc vì bị đau.. tụi lính gác thấy có con nít khóc quá chắc là nó tội nghiệp hay sao nó khóac tay bảo đi đi và không cần xem giấy tờ.  Má tôi vượt qua đuợc trạm này, nhưng khó khăn nửa là không biết tìm anh em tôi ở đâu.  Má tôi dẫn đứa em gái út đi vào xóm định hỏi thăm tin tức anh em chúng tôi.  Trời xui đất khiến sao mà Má tôi dừng chân ngay truớc cái chòi ọp ẹp của Dì 6 trên bãi mộ hoang, nơi chị em tôi đang tá túc để hỏi thăm.  Không nói củng biết là anh em chúng tôi vua mừng khôn siết như thế nào khi gặp lại Má chúng tôi.   Nếu như anh em chúng tôi không dời chổ về khu này tá túc thì Má tôi sẻ không bao giờ tìm đuợc.  Đảo Koh Rong củng lớn lắm.   Anh Em chúng tôi ở thêm 3 ngày nửa tại đảo này và sau đó Má dẩn anh em chúng tôi quay về đất liền.  Nói đến 2 nguời con gái của nguời dẫn đuờng thì 2 cô này rất giỏi tiếng Campuchia.  Họ đi ở muớn cho 2 gia đình của nguời Campuchia, hàng ngày phụ việc nhà và đan luới cá cho họ.  Nguời ta bao ăn ở và còn được trả luơng nửa.  Hồng & Nhung ở lại đảo này 1 khỏang thời gian nửa sao đó 2 nguời đó tự quay về đất liền.

 

Anh Em chúng tôi đòan tụ lại với Ba má và 2 đứa em.  Hòan cảnh gia đình tôi lúc đó thật vô cùng khó khăn vì bị gạt mất hết vàng và tiền bạc.  Tôi nhớ lúc đó Má quyết định quay về Vietnam cùng với đứa em gái út để muợn thêm tiền từ gia đình.  Chuyến đi của Má tôi lúc quay lại Campuchia từ Vietnam củng muôn phần gian nan và nguy hiểm.  Tôi sẻ kể thêm ở những phần sau.  Thời gian Má tôi về Vietnam, Ba & anh em chúng tôi ở Tân Hao trãi qua những ngày đói.. đói.. đói.  Bạn cứ tuởng tuợng sẻ như thế nào  với 11 nguời.. mà trong hủ gạo chỉ có 1 vài chén gạo?  Tôi nhớ Ba tôi dùng ½ chén gạo nấu cháo.. 1 cái nồi nuớc ôi  là nuớc… Ba tôi cắt rau dại mọc bên đuờng để vào nồi.  Mổi nguời chỉ có thể ăn cháo cầm hơi.  Sau khi gạo hết, anh em chúng tôi uống nuớc trừ cơm.  Má tôi quay trỡ lại sau hơn 1 tuần lể.  Tôi  nhớ rất rỏ Má mua rất nhiều đồ ăn cho anh em chúng tôi.  Lúc đó Ba Má không cho chúng tôi ăn nhiều, vì sợ bị đau dạ dày.  2 đứa nhỏ con nguời dẫn đuờng, tụi nó ăn không ngừng đuợc và no đến nổi nó đi không nổi.    Sau khi có tiền, Ba Má tôi bắt đầu lo tàu bè để chuẩn bị cho chuyến hành trình vuợt biển qua Thailand.  Nếu ai đả từng xem “Đi Tìm Thuyền Truởng Grant”..TV chiếu khỏang thời gian 1986 thì chắc biết đuợc cuộc tìm kiếm thuyền truỡng Grant cực khổ như thế nào.  Chuyến vuợt biển của gia đình tôi củng không kém phần mạo hiểm như thế.  Anh em chúng tôi đặc cho Ba biệt hiệu thuyền truởng Grant, vì là nguời chèo chống đưa cả nhà qua biển.  Phần sau tôi sẻ kể chuyện từ lúc ghe ra đến hải phận Thailand... gặp từng đàn cá heo, cá nượt bay lội quanh tàu... rắn biển nhiều màu sặc sở đẹp cở nào.. gặp tàu ma... và gặp tàu Hải Quân hoàng gia Thailand… Họ muốn nhấn chìm tàu  như thế nào… không chìm sau đó họ kéo ra ngòai biển cắt dây bỏ tàu  sau khi họ lấy hết máy móc trên tàu + đồ bơm nuớc… &  làm sao ghe nhà tôi có thể sống sót .. ghe trôi dạt vào đảo & mọi nguời chạy trốn cuớp biển như thế nào… bị đưa ra đảo hoang… & phải kết bè bằng những miếng mứop và cây tre trúc để băng qua đảo như thế nào… etc.. Tina sẻ kế thêm ở phần tiếp theo :)

 

-Cho 1 ngày

Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2015/3/leavingkohrong Mon, 23 Mar 2015 18:22:26 GMT
Bánh Bía/Pía Triều Châu (Theochew “Pia” Pastry) https://www.tinadophotography.com/blog/2015/2/banhpiainEnglish The Oil Mixture for Making Pastry:

-90g lard -90g oil **Stir together over high heat until the lard completely melts. Cool completely before using to make pastries. Can also make pastries with 100% oil, but the combination of lard and oil gives the pastry much better flavor and texture.

Water Dough: -250g bread flour -50g wheat starch -40g sugar -100g “oil mixture” -120g water -1/2 tsp baking powder

**Mix together bread flour, wheat starch, and baking powder. Stir together oil, water and sugar, and add to premixed flour. Knead to form a smooth dough (about 10 mins). Rest for ½ hour and divide into 12 portions weighing about 50g each. Oil Dough: -75g tapioca starch -75g bread flour -75-80g “oil mixture”

**Mix everything together and divide into 12 portions weighing approximately 20g each.

Filling: There are many different versions of fillings, pick one of the following.

Vietnamese Style (Mung beans and Durian) -450g mung beans (peeled and split) -350g sugar -100g oil -150 koh fun (cooked glutinous rice flour) -200g durian flesh -100g pork fat + 50g sugar (optional) -12, 24 or 36 salted egg yolks + 1 tbs cooking wine (optional)

**A) Boil pork fat for 5 mins, and cut into match stick size pieces. Mix with 50g sugar and let rest for at least ½ hour before using.

B) Mix egg yolks with wine and steam for 15 mins. 1 yolk in each pastry = 12 yolks total, 2 in each pastry = 24 yolks total, etc….

C) Rinse and soak mung beans for at least 4 hours. Cook until tender and mash. Add sugar and durian. Stir fry over medium heat for about ½ hour. Add pork fat (A). Mix together koh fun and oil add to bean mixture. Stir fry for another 5 mins or until mixture thickens. Cool and divide into 12 portions, add and egg yolk (B) in the center. Lotus Paste and 1000 Year Egg -450g lotus seeds -1 tsp lye water -350g sugarg candied wintermelon (tong dong kwa) -100g oil + 50 koh fun -12, 24, 36 1000 year egg yolks (optional)

**Soak lotus seeds with lye water and enough water to completely cover the seeds overnight. Next morning, drain, and rinse seeds and boil until tender and mash, add sugar.

Cut candied wintermelon into small pieces. Stir fry lotus seeds over medium heat for about 20 mins, add candied wintermelon, koh fun and oil. Stir fry for another 5 mins. Cool and divide into 12 portions, add an egg yolk in the center of each portion.

Taro or Mung Bean: -1kg taro or 1kg COOKED mung beans (500g if dried) -400g sugar -100g candied winter melon -100g oil + 50g koh fun -100g pork fat + 50g sugar (optional) -12, 24 or 36 salted egg yolks + 1 tbs cooking wine (optional)

**A) Boil pork fat for 5 mins, and cut into match stick size pieces. Mix with 50g sugar and let rest for at least ½ hour before using.

B) Mix egg yolks with wine and steam for 15 mins.

C) Mix together Koh fun and oil. D) Cut candied melon into small pieces. Steam and mash taro, add sugar and stir fry for 20 mins. Add candied melon, fat (A), and koh fun mixture (C).

Stir fry for another 5 mins. Divide filling into 12 portions, add egg yolk in the center. Finally...

Making the Pastries: 1) Wrap 1 portion of the oil dough in the water dough.

2) Roll flat, and fold into thirds, roll again and fold into thirds once more.

3) Roll into a flat circle, with the edges thinner than the center. The dough should be just big enough or slightly smaller than the approximate width required to wrap the filling.

4) Wrap use the dough to wrap the filling, with one hand “pushing” the filling down into the dough, while the other hand “pulls” and eases the dough up to cover the filling (like making mooncakes).

5) Put the pastry face down on a flat surface (edges facing up). Use a pastry cutter or something flat and solid to slightly fatten the pastry.

6) Flip the pastry right side up and gently stamp with design stamp.

7) Arrange the pastries face down on a pastry sheet. Bake at 400’F for a few mins. Until dough lightens in color and the pastry (layers) starts to puff.

8) Flip the pastries so that they’re right side up, use a sewing needle to poke a few “steam vents”. Continue to bake at 400’F or another 15-20 mins until the pastry is puffy and the bottom is slightly golden.

9) Brush with egg wash and bake until shiny and slightly golden (another 5 mins) Note: -The pastry will taste better and have a better texture if aged at least overnight. -the texture (firmness) of the water dough and the oil dough has to be the same.

-Do not press to hard, and make sure design stamp is not “soaking wet” when stamping on the design else the layers will stick together. -baking at a low temperature will give you a hard pastry with little layers. -the water dough needs to be kneaded thoroughly else, the pastry will be puffy like puff pastry but the layers will not be “peelable”.

 

Source:  http://tracytran.blogspot.com/2009/10/banh-bia-mini.html

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2015/2/banhpiainEnglish Wed, 04 Feb 2015 23:00:04 GMT
Bánh Bía (công thức của Hòang Tâm/KA tạm dịch) https://www.tinadophotography.com/blog/2015/2/BanhPiainVietnamese c. = cup = dùng đồ đong 1 cup/1 chén
tsp = tea-spoon = thìa cà phê
Hổn hợp mỡ dầu để làm vỏ bánh:
-90 gr mỡ heo (mua chợ Mỹ chổ bán đồ làm bánh - hay mua ở các chợ VN cũng có)
-90 gr dầu ăn (tôi thấy dùng dầu phọng/peanut oil thì bánh thơm hơn nhưng dùng dầu Canola thì bánh ăn không sợ béo hay cholesterol cao)
**Cho mỡ và dầu vào nồi nấu tan. Để nguội hòan tòan hảy nhồi vào bột. Có thể làm bánh dùng 100% dầu thôi, nhưng dùng hổn hợp mỡ và dầu nhồi bột bánh sẽ ngon và béo hơn ngay cả chất lượng vỏ làm ra cũng ưng ý hơn.
**Nhưng khi làm bánh chay tất nhiên là chỉ dùng tòan dầu Canola.
Bột nước:
-250 gr bột làm bánh mì (mua ở chợ mỹ nào cũng có bán đề là Bread Flour)
-50 gr bột tàn mì (mua tại chợ VN - còn để là Wheat Starch)
-40 gr đường (Tôi thì dùng đừơng bột - còn gọi là confectioner powder sugar - mua ở tại chợ Mỹ)
-100 gr mỡ dầu nấu nguội
-120 gr nước lọc
-1/2 tsp bột nổi (baking powder)
-1/2 tsp muối (phần này là tôi thêm vào công thức)
**Trộn 2 lọai bột lại + bột nổi + muối.
**Hòa tan nước + dầu + đường
**Trộn nước dầu vào bột nhồi 10 phút thành 1 cục bột mềm mịn (có thể dùng máy KitchenAid nhồi hay máy food processor Cusinart cũng được - còn không thì nhồi tay - bột ra hơi lợn cợn cũng không sao - vì sau khi ủ mình nhồi lại chút đỉnh lúc đó sẽ mịn ngay)
**Bọc thau bột đem ủ 30 phút.
**Đem ra nhồi lại chút đỉnh cho bột mịn - rồi chia bột ra làm 12 phần hoặc là cân bột mỗi phần độ 50gr.
Bột dầu:
-75gr bột năng
-75gr bột bánh mì
-75gr-80gr mỡ dầu nấu (tôi thì dùng 75gr thôi)
**Trộn tất cả vào thành khối bột dầu mịn rồi chia ra làm 12 phần khõang 20gr (bột dầu này tôi trộn khi đã ủ bột nước/bột áo sau 30 phút)
Nhân bánh:
Kiểu ViệtNam - Đậu xanh xầu riêng
-450gr đậu xanh cà (mầu vàng)
-350gr đường cát trắng thường
-100gr dầu ăn (dầu thường thôi không phải mỡ dầu nấu ở trên)
-150gr bột bánh dẽo (bột nếp rang - nếu không có thì có thể dùng bột nếp đem rang 30 phút trên lửa nhỏ rồi dùng)
-200gr thịt xầu riêng ngon
-100gr mỡ heo + 50gr đường (phần này nếu làm bánh chay thì không cần đến - thay vào mứt bí cũng sẽ ra tương tợ - nếu cho mứt bí thì bớt lượng đường ở trên xuống còn 330gr thôi)
-12-24-36 lòng đỏ trứng muối + 1 Tbsp rượu trắng (làm bánh chay thì không có phần này)
**A) Luộc mỡ heo 5 phút, xắt hạt lựu nhỏ cở đầu đũa. Trộn 50gr đường vào mỡ xắt để ngấm ít nhất 30 phút trước khi trộn vào nhân.
**B) Rỏ rượu trắng vào trứng muối rồi đem hấp trỏ 15 phút - Mỗi trứng cho mỗi bánh hay 2 trứng mỗi bánh tùy thích.
**C) Vo đậu xanh cho sạch và ngâm đậu ít nhất 4 tiếng. Nấu đậu nhừ với nước rồi tán nhuyễn (mình có thể hấp - để nguội bớt - đem xay máy - cách này thì đậu sẽ mịn hơn và ráo - khi sên cũng nhanh hơn là cách nấu nhừ).
Cho đậu vào nồi + đường cùng sên trên lửa trung bình (số 4) cở 1/2 giờ (nếu đậu mình hấp thì phải cho thêm 1/2 cup nước vào đậu xay vì là đậu khô) - nhớ đứng đão thường xuyên.
Cho xầu riêng dằm vào sên tiếp, kế cho bột bánh dẽo đã hòa với dầu thành sền sệt vào nhân. Sên tiếp tục khõang 5 phút nữa là được hay cho đến khi bột vừa dẽ không dính đáy nồi nữa và khi kéo lên thấy nhân đứng nhọn là được.
Để ngụôi 1 chút (khi để nguội dùng nylon wrap phủ kín cục nhân như thế sẽ không bị ẫm hơi nước vì đậu nóng và đậu sẽ không bị khô mài) - chia nhân đậu ra làm 12 phần - cho trứng muối vào giữa mỗi viên nhân rồi vo tròn lại.
Nhân hạt sen và trứng bắc thảo
-450gr hạt sen khô
-1 tsp nước tro tầu
-350gr đường cát
-50 gr mứt bí xắt hạt lựu
-100gr dầu ăn thường + 50gr bột bánh dẽo
-12,24,36 trứng bắt thảo đặc ruột (hay dùng trứng muối thường cũng được)
**Rửa và ngâm hạt sen khô NGẬP trong nước + nước tro tầu qua đêm. Sáng ra đem đậu rửa lại nứớc nhiều lần rồi mới cho nước vào đem nấu chín trên bếp rồi nghiền nát hạt sen.
Cho mứt bí vào nồi hạt sen - đem sên lửa trung bình (số 4) -khõang 20 phút sau thì cho bột bánh dẽo đã hòa với dầu vào nhân. Sên tiếp cho đến khi nhân dẽo như sên đậu xanh.
Chi nhân làm 12 phần. Gói 1 lòng trứng vào giữa viên nhân rồi vo tròn.
 
Source:  http://tracytran.blogspot.com/2009/10/banh-bia-mini.html
]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2015/2/BanhPiainVietnamese Wed, 04 Feb 2015 22:56:19 GMT
Hồi Ký: Trung Thu https://www.tinadophotography.com/blog/2014/9/trungthu  

Tuổi thơ của nó không biết đến Trung Thu... khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn le lói trong khu phố được bật sáng lên, là lúc bọn trẻ con háo hức tụ tập chơi đèn Táo Quân, lồng đèn xanh đỏ vàng trong những hình mèo, thỏ, bướm đủ loại đủ kiểu... củng là lúc nó phải ngồi trước khu xóm trong cái mâm đầy ấp đèn cầy mà Má nó đả sửa soạn sẳn cho nó. Tụi trẻ con bu quanh cái mâm mua đèn cầy rồi tụi nó cùng nhau cấm đèn cầy vào những cái lồng đèn thật xinh. Trẻ con nào không ham vui, trẻ con nào không mơ ước được cầm trong tay 1 cái lồng đèn xanh đỏ nghêu ngao với bạn bè? Niềm vui nhỏ nhỏ của nó lúc đó là được thấy bạn bè nó cấm những cái đèn cầy của nó bán và làm sáng lên cái lồng đèn.

Nó 15 tuổi mới thật sự được biết đến Trung Thu, được người lớn cho cầm đèn bươm bướm có đèn cầy cháy phía trong, và được đi chung với rất nhiều bạn bè đồng trang lứa hát vang bài "Ánh Trăng trắng ngà, có cây đa xinh có thằng Cụi già ôm một mối mơ". Hơn 25 năm trôi qua, dư âm bài hát Trung Thu đầu tiên trong cuộc đời nó vẫn vang vọng trong tâm trí nó, kỷ niệm đó mãi không bao giờ phai.

- Cho 1 ngày của Nó!
]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2014/9/trungthu Sat, 06 Sep 2014 04:41:33 GMT
GOD WILL SAVE ME-A story about God's help when in trouble. https://www.tinadophotography.com/blog/2014/8/god-will-save-me-a-story-about-gods-help-when-in-trouble A terrible storm came into a town and local officials sent out an emergency warning that the riverbanks would soon overflow and flood the nearby homes. They ordered everyone in the town to evacuate immediately.

A faithful man heard the warning and decided to stay, saying to himself, “I will trust God and if I am in danger, then God will send a divine miracle to save me.”

The neighbors came by his house and said to him, “We’re leaving and there is room for you in our car, please come with us!” But the man declined. “I have faith that God will save me.”

As the man stood on his porch watching the water rise up the steps, a man in a canoe paddled by and called to him, “Hurry and come into my canoe, the waters are rising quickly!” But the man again said, “No thanks, God will save me.”

The floodwaters rose higher pouring water into his living room and the man had to retreat to the second floor. A police motorboat came by and saw him at the window. “We will come up and rescue you!” they shouted. But the man refused, waving them off saying, “Use your time to save someone else! I have faith that God will save me!”

The flood waters rose higher and higher and the man had to climb up to his rooftop.

A helicopter spotted him and dropped a rope ladder. A rescue officer came down the ladder and pleaded with the man, "Grab my hand and I will pull you up!" But the man STILL refused, folding his arms tightly to his body. “No thank you! God will save me!”

Shortly after, the house broke up and the floodwaters swept the man away and he drowned.

When in Heaven, the man stood before God and asked, “I put all of my faith in You. Why didn’t You come and save me?”

And God said, “Son, I sent you a warning. I sent you a car. I sent you a canoe. I sent you a motorboat. I sent you a helicopter. What more were you looking for?”

Sometimes the prayers have or are being answered. Take every chance you get and make the most of what you got.

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2014/8/god-will-save-me-a-story-about-gods-help-when-in-trouble Thu, 14 Aug 2014 21:10:47 GMT
66 Câu Phật Học Cho Cuộc Sống https://www.tinadophotography.com/blog/2014/1/66cauphathocchocuocsong 66 Câu Phật Học Cho Cuộc Sống

1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi.

3. Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4. Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7. Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.

8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định bạn sẽ ân hận.

9. Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết phiền não.

10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11. Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.

12. Bạn đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, bạn phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính bạn.

13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin bạn “Đa khẩu hạ lưu tình”.

16. Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn một phát, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người bạn không hề yêu thích.

18. Mong bạn đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao bạn lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao bạn phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của bạn.

21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.

22. Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, bạn hiểu chứ?

23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.

24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.

25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại.

26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27. Khi bạn thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.

28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.

29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.

30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu bạn không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.

31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.

32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.

33. Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.

34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của bạn đi.

35. Bạn cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế bạn sẽ rất đau khổ.

36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.

37. Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?

38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.

39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất cho sự phỉ báng.

41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.

42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên bạn cần phải “Tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.

44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính bạn.

45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, bạn mới vượt qua hiện thực.

46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, bạn dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.

47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.

48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?

49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của bạn, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50. Cảm ơn đời với những gì tôi đã có, cảm ơn đời những gì tôi không có.

51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.

52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.

53. Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.

54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.

55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.

56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối bạn nhất thời, nhưng nó lại gạt bạn suốt đời.

57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.

58. Khi trong tay bạn nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì bạn chỉ có mỗi thứ này, nếu bạn chịu buông xuống, thì bạn mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.

59. Nếu bạn có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.

60. Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được bạn. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.

61. Bạn hy vọng nắm được sự vĩnh hằng thì bạn cần phải khống chế hiện tại.

62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Bạn càng nguyền rủa họ, tâm bạn càng bị nhiễm ô, bạn hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của bạn.

63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.

65. Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.

http://www.youtube.com/watch?v=aY361CSyeNA

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2014/1/66cauphathocchocuocsong Tue, 21 Jan 2014 17:18:17 GMT
Hồi Ký: Dũng Sỷ Kế Họach Nhỏ https://www.tinadophotography.com/blog/2013/10/dungsykehoachnho Mấy ngày nay lướt mạng FB, báo nhà mạng tòan thấy những bài viết ca ngợi Cụ Giáp nào là anh hùng đánh Pháp, đuổi Mỹ, anh hùng giải phóng dân tộc như lời Bác Hồ mong muốn. “Cháu ngoan Bác Hồ” tòan quốc nườm nượp xếp hàng viếng thăm cụ, nhiều nguời khóc như mưa (Ngưu Lang & Chức Nữ chia tay, chắc củng khóc cỡ này là cùng). Cụm từ “cháu ngoan Bác Hồ” chợt quay về, cụm từ mà có 1 thời tôi bất chấp để đạt đuợc.

Thời Tiểu Học, để đạt được “Học Sinh Tiên Tiến-Cháu Ngoan Bác Hồ” trong năm thì nhà truờng tính

1. Điểm Hoc Vấn học kỳ I & II

2. Điểm Thể Thao

3. Điểm Đạo Đức/Hạnh Kiểm

4. Điểm Lao Động

5. Điểm Bích Báo Tuờng/Văn Nghệ.

Tôi không có khó khăn nào trong 4 điểm kia, ngọai trừ điểm Lao Động. Để có điểm Lao Động tốt thì học sinh phải đọat giải “Dũng Sỹ Kế Họach Nhỏ.” Thời đó ve chai lông vịt khắp thành phố, giấy báo khan hiếm. Gia đình tôi có 5 anh em học chung truờng, nguời nào củng muốn làm Cháu Ngoan Bác Hồ cả. Ba Má tôi đi bất cứ đâu thấy giấy vụn rơi rớt đều cố gắng đem về cho anh em tôi. Cho dù vậy củng không thể đủ số cho tất cả 5 đứa. Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rỏ ngày đó là đúng thời hạn chót học sinh phải nộp đủ chỉ tiêu giấy vụn cho truờng. Tôi quá lo lắng, vì không đủ giấy. Má tôi rấu rỉ không biết làm sao để giúp tôi, đành lấy giấy báo bao bọc xung quanh vài cục đá và bỏ vào giữa bao giấy vụn. Má giúp tôi đem cái bao giấy vụn đó vào truờng. Tôi hồi họp, lo lắng sợ Thầy cân giấy vụn phát hiện. Khi nguời thầy đặt bao giấy lên bàn cân và ghi vào sổ, tôi thỡ phào nhẹ nhỏm. Tôi nhìn khuôn mặt Má tôi trầm mặc không nói gì. Cuối năm tôi đuợc phát bằng khen “Hoc Sinh Tiên Tiến”, tôi cuời vui mừng nhìn lên hình Bác Hồ mỉm cuời thỏa mản vì đả đọat đuợc cái mình muốn. Thời điểm đó tôi nào nhớ đến Má tôi ngồi ngòai chợ buôn bán tần tảo để lo cho những đứa “cháu ngoan của Bác”, và miệt mài dõi mắt tìm kiếm từng tờ giấy rơi để nhặt về để dành cho anh em tôi.

-Cho 1 ngày

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/10/dungsykehoachnho Tue, 08 Oct 2013 17:53:37 GMT
Hồi Ký: Đôi Giày Thể Thao https://www.tinadophotography.com/blog/2013/7/doigiaythethao Bầu trời hòang hôn lúc nào củng đẹp, củng lãng mạng… Nó luôn mang lại cho nguời ta những cảm xúc nhẹ nhàng, lắng động. Chiều nay, không biết ngọn gió nào rủ rê mình rảo buớc vào sân vận động gần nhà. Đôi chân mình trãi dài trên đuờng đua, mắt chợt nhìn đôi giày thể thao được buộc chặc gọn gàng trong đôi chân nhỏ bé, lòng mình chợt chùn xuống nhớ lại kỷ niệm đã gần

hơn 30 năm về truớc. Củng đôi chân nhỏ bé này đã trần trụi chạy dài trên sân vận động Hoa Lư, Sài Gòn. Thời đó cứ 1 tuần, 2 ngày là mình đến đây luyện tập chạy. Mình trong đội Điền Kinh của truờng tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm, Quận 1, Saigon. Vào thời bao cấp, nhà nhà khốn khó, nguời nguời nghèo khổ, nhưng nhà mình chắc thuộc dạng khó khăn nhất (mình nghỉ vậy). Thấy Ba Má cực khổ quá, mình đâu dám xin tiền Ba Má mua giày thể thao để cho giống những nguời bạn đồng lứa (Sau này mình kể lại, Ba Má nói sao lúc đó không nói cho ổng bả biết. Thời đó Ba Má mình lúc nào củng bận rộn buôn bán, đầu tắc mặt tối lo cơm nước gạo tiền nuôi 1 bầy con nên đâu có nhiều thời gian để ý từng đứa). Cho đến tận bây giờ mình củng không hiểu tại sao cô giáo dạy thể thao của mình không bắc buộc minh phải mang giày khi chạy. Mình nhớ mổi lần tập chay, cô giáo bắt mình chạy liên tục 20 vòng tròn sân Hoa Lư. Cháy ná thở luôn chứ không phải giỡn à nha. Mình còn nhớ thuờng khi mình chạy tới phía sau của cái gôn đá bóng, là mình cứ trốn phía sau đó 1 chút để nghỉ chân, nhưng thuờng là bị cô giáo la. Chạy 20 vòng xong, còn phải nhảy bậc thang, và chạy buớc nhỏ. Thời nghèo khó, thịt cá không có để mà bồi dưỡng cơ thể, mà không biết sao mình có đủ sức lực để luyện tập như vậy. Chắc củng chính vì 1 nỗi đam mê mà ra thôi… mình nghỉ vậy :)


30/4/1985, nhân kỷ niệm 10 năm giải phóng TP HCM, mình có tham gia giải thi Việt Giã tòan thành phố với tất cả liên truờng. Tất cả các vận động viên phải chạy từ nhà hát thành phố, chạy xuống bến sông Bạch Đằng, vòng qua Nguyễn Thị Minh Khai, và quay về lại nhà hát thành phố. Họ cho xe hơi chạy phía sau, nếu ai chạy không nổi thì trèo lên xe họ sẻ chở về. Nghỉ lại buồn cuời ghê… mình chân không chiếc tấc, hiên ngang chạy với biết bao nhiêu nguời. Họ trao giải cho 10 nguời về đầu tiên, mình lại về ngay thứ 11 coi có tức không chứ. Đáng ra họ phải trao ra 1 giải can đảm “Chân Không Việt Giả” cho mình mới đúng chứ phải không? Hahha

Đôi chân này, ngày nay đã có giày nhưng không còn sức để chạy như xưa nửa. Chỉ là những buớc nhỏ chậm chạp trên quãng truờng thể thao, gậm nhấm kỷ niệm buồn vui ngày nào. Ai củng có 1 thời để nhớ, để thuơng… chúng ta hảy tận huởng tất cả những gì mình đang có, vì sau này khi nhớ lại nó sẻ là 1 phần kỷ niệm trong ký ức của ta.

-Cho 1 ngày

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/7/doigiaythethao Wed, 03 Jul 2013 00:53:10 GMT
Anh!!! https://www.tinadophotography.com/blog/2013/6/anh Anh ...
Đời hằn trên những nếp nhăn
Lưng còng gánh nặng khó khăn chia cùng
Sướng vui khổ sở đồng chung
Dặt dè tiết kiệm thêm công sức vào

Anh ...
Cuộc đời dẫu khổ chẳng sao
Mong anh sức khoẻ dồi dào ấm êm
Con ngoan mọi chuyện êm đềm
Cả nhà hạnh phúc anh em thuận hoà

Anh ...
Gian nan rồi sẽ mau qua
Niềm vui hạnh phúc chan hoà nắng trong
Cả nhà êm thuận một lòng
Rộn ràng cười nói cả trong lẫn ngoài.

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/6/anh Thu, 06 Jun 2013 22:20:49 GMT
Duyên! https://www.tinadophotography.com/blog/2013/6/duyen Duyên!
Duyên từ đâu đưa tới
Cho Kim Trọng gặp Kiều
Và Chức Nữ gặp Ngưu
Đôi đôi cùng sánh bước
Thề hẹn núi với sông
Xây tổ ấm uyên ương
Sống lâu đến bạc đầu
Ai ngờ đâu duyên số
Đưa đẩy phải xa nhau
Đời người như thế đó
Thay đổi đổi hoài hoài
Duyên Trọng không hợp Kiều
Và Chức Nữ xa Ngưu
Đấy củng là duyên số
Duyên âu cũng là duyên
Đâu phải nợ bao giờ
Sông sâu có khi cạn
Núi cao có khi mòn
Há chi là người chứ!!!
 
-Tina Do
]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/6/duyen Thu, 06 Jun 2013 22:05:02 GMT
Tình Ta https://www.tinadophotography.com/blog/2013/6/t-nh-ta Tình Ta

Hoa hồng hứng giọt tinh sương
Em đây hứng giọt lệ tương tư sầu
Yêu anh dù biết khổ đau
Em đây gánh chịu chớ nào trách chi
Một lòng sánh bước cùng đi
Gian nan chia sẻ cũng vì có nhau
Cuộc đời dù lắm khổ đau
Ta cùng gắn bó chia nhau ngọt bùi
Đêm nay gió lạnh đìu hiu
Em ngồi không ngủ nhớ nhiều đến anh
Phòng không giá lạnh vây quanh
Em đây thức trắng năm canh một mình...
Hoa hồng muôn thuở vẫn xinh
Em đây muôn thuở vẫn mình anh thôi
Nguyện cầu ta mãi có đôi
Trăm năm ta mãi một đời có nhau

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/6/t-nh-ta Mon, 03 Jun 2013 23:24:03 GMT
TÌM VẦN THƠ https://www.tinadophotography.com/blog/2013/5/timvantho TÌM VẦN THƠ

Ta đôi lúc tay vò đầu bứt tóc
Tìm vần thơ, nhưng ơi hỡi đâu rồi
Óc trống rỗng, ta buồn quá đi thôi
Đành xóa hết bài thơ còn dang dở

Ta muốn kể, khóc mối tình đã vỡ
Tiếc than bằng vần lục bát thân thương
Nhưng mà sao diễn tả khó lạ thường
Đành gắng gượng viết bằng thơ tám chữ

Nhưng hỡi ôi, ta vẫn còn do dự
Nói thế nào chuyện riêng kín hồn ta
Ta băn khoăn, buồn vời vợi, xót xa
Chuyện tình cũ lẽ nào ta giải hết

Thơ "cóc nhái", người đọc cười ta chết
Hừm ai cười ta sẽ giận đó nha
Thơ dở, hay cũng của ta đó mà
Viết vớ vẩn mong giải sầu đôi chút.

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/5/timvantho Mon, 06 May 2013 16:30:35 GMT
Buồn https://www.tinadophotography.com/blog/2013/5/buon Buồn!!!

Buồn trong khoé mắt vành môi
Buồn trong tiếng nhạc đang trôi theo dòng
Buồn như khép kín trong lòng
Buồn không lên tiếng và không ban lời
Buồn cho hiu hắt mưa rơi
Buồn lên một tiếng chơi vơi giửa đời
Buồn theo suối nước ra khơi
Buồn đi đi mãi không nơi đi về
Buồn tím ngắt, buồn đê mê
Buồn không san sẻ, buồn tê cõi lòng
Buồn long đong, buồn hoài mong
Buồn trong đêm vắng, buồn trong ban ngày
Buồn là suối mát ban mai
Buồn theo gió gọi, buồn bay trong đời ..........

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/5/buon Mon, 06 May 2013 16:02:09 GMT
Hồi Ký: Nguời Chết https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/nguoichet Người Chết!!!!

Ban có sợ khi nhìn thấy người chết không?  Đả lâu mình không thấy nguời chết nên không biết bây giờ có sợ hay không?  Nhưng nếu hỏi mình câu hỏi này khỏang 20 năm truớc thì câu trả lời sẻ là “Không sợ.”  Không biết có phải mình có “duyên”  hay không mà sao mình xem nhiều nguời chết đến vậy.  Có đủ lọai… xe đụng chết, chết trôi, nguời ta tự tử.. etc.  Mình xem nguời ta chết trôi là nhiều nhất.

Lần thứ 1 mình thấy người bị đụng xe là lúc mình còn đang học lớp 3 ở Tây Ninh.  Một chiếc xe nhà binh đã cán 1 cô gái đang đi trên chiếc xe lôi.  Máu chảy thành vủng, nhìn rất là sợ.

Lần thứ 2 mình chứng kiến 1 ngừơi đàn bà tự tử trên cầu Văn Thánh.  Lúc đó mình đang học lớp 4 hay là lớp 5 gì đó.  Không biết cô ta buồn chuyện gì mà gieo mình xuống dòng sông này.  Nghe nguời dân nơi đây nói nhiều người tự tử ở dòng sông Văn Thánh này lắm.  Lúc người ta vớt được cô ta lên, thì không còn cứu sống đuợc nửa.

Lần thứ 3 là 1 nguờoi đàn ông bị xe đụng ngay trên cầu Điện Biên Phủ.   Lúc đó mình đứng gần kế bên xác ông ta.. mình có thể thấy óc của ông ta bị văng ra ngòai pha trộn với máu đỏ khắp nơi.  Nếu người nào yếu bóng vía thì nhất định sẻ bị ám ảnh suốt đời.  Lúc này mình đang học lớp 6 ở truờng Thống Nhất.

Lần thứ 4 khi mình đang học lớp 7 thì phải.. mình chứng kiến 1 xác đàn bà trôi trên sông ngay khu xóm Bến Cỏ, gần với cầu Sắt.  Bên kia sông là xóm Gà.  Người đàn bà này chắc là đả chết dưới nuớc vài ngày, vì xác bị trương phồng lên rất to, và có mùi khó ngưởi rồi.  Mặc bà ta úp xuống nuớc, áo quần phồng lên vì nước.  Những người trong xóm dùng ghe ra kéo bà ta vào bờ và sau đó giao lại cho Công An Phuờng 7 xử lý.

Lần thứ 5 là một em bé trai khỏang 10-11 tuổi.  Bé cùng 1 nguời bạn trạc tuổi bơi lội ngay dưới cầu Sắt  Bé trai này lặn xuống nước 1 thời gian thì không thấy trồi lên lại.  Nguời bạn hỏang sợ kêu gọi cầu cứu thì người ta tìm được bé trai bị mắc trong đám rong rêu dưới nước.  Lúc đưa lên bờ thì tòan thân em đả lạnh tím hết rồi.  Mình thấy người ta lấy rượu xoa bớp mong làm ấm cơ thể cho em, nhưng đả không còn kịp. 

Lần thứ 6 thì mình chứng kiến cảnh hỏa thiêu ở lò xác Bình Hưng Hòa, quận Tân Phú.  Lúc đó chắc khỏang cuối lớp 7, trong xóm có 1 nguời cao niên qua đời.  Lúc đưa linh cửu ra nghỉa trang, mình cùng đứa em trai củng theo chiếc xe lam của gia đình họ ra đó xem chơi.  Mình nhớ rất rỏ là họ để cái quan tài lên 1 cái cáng bằng sắt và đẩy vào cái lò.  Người đứng ngòai có thể quan sát và nhìn thấy tòan bộ quá trình hỏa thiêu.  Mình thấy cái quan tài bằng gổ trong phút chốc cháy và vỡ ra.  Sau đó thì bắt đầu mình có thể nghe mùi “thơm” của thịt .. nguời.  Nếu người thân trong gia đình mà phải chứng kiến cảnh này chắc là khủng kiếp lắm.

Lần thứ 7 và củng là lần cuối cùng lúc mình đi vượt biên và đang bị vất vưỡng ở 1 đảo nhỏ ở Campuchia.  Xác 1 cô gái nổi lềnh bềnh trôi trên biển.  Chắc là chết đả lâu và từ đâu trôi dạt vào hòn đảo nhỏ này.  Nhìn vào cách ăn mặc của cô ta thì biết là dân Saigon, đi vượt biên.  Cô ta mặc quần Jeans, áo thun bỏ vào trong quần.  Khuôn mặt úp xuống nước, lúc vớt lên thì thấy 1 bên khuôn mặc đả bị cá rỉa nát hết.  Nhìn rất là tội nghiệp và thê thảm.  Nguời dân Campuchia họ vớt lên và an táng cho cô ta.

Hồi nhỏ mình chứng kiến nhiều nguời chết thê thảm như vậy, nhưng không biết sao là về nhà ngủ vẫn ngon lành, không bị mộng mị gì hết.  Nếu là bây giờ thì có cho tiền củng không dám lại gần nửa hehehhe

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/nguoichet Thu, 28 Mar 2013 22:18:10 GMT
Chuyện căn nhà ma ở Milpitas , CA (Sưu Tầm) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/cannhamaomilpitas Chuyện căn nhà ma ở Milpitas , CA


Trên ngọn đồi thơ mộng , phong cãnh hữu tình , những căn nhà rất đẹp phơi mình trong nắng mai , căn nào giá cũng phỏng tay , sơ sơ trên dưới cả triệu dollars , kiến trúc kiểu mới , và đẹp , toàn là nhà custom make .
... Một trong những căn nhà đó vừa lên list bán , căn nhà này có lối kiến trúc rất thanh lịch , đặc biệt căn bếp phải nói là sang trọng , và mỹ thuật lạ thường , ai tới coi cũng fall in love với nó hết , trong số đó có một cặp vợ chồng người VN , vừa bước vào là bà vợ đã thích ngay , nên không do dự , cả hai vợ chồng quyết định mua ngay lần đầu tới coi nhà . Về nhà chắc nghe họ khen quá , nên ba mẹ vợ cũng muốn tới coi , vì sau khi mua thì ba mẹ vợ cũng sẽ ở chung ..!
..... Khi , họ tới lần thứ hai , vào buổi trưa , ... Bà mẹ vợ chưa kịp lên lầu coi , chỉ mới ở tầng dưới , vừa bước chân vào căn phòng ngủ ở tầng dưới , như phản xạ , bà thối ra ngay , vì tự nhiên thấy khó thở , như có cơn sóng ào tới ... đè nặng lên ngực , cảm giác thật kỳ lạ , sợ hải bà bước ra ngoài ngay tức khắc ...
Dù thấy chuyện lạ , nhưng ... vì quá thích căn nhà , nên bà vợ biện hộ rằng , chắc mẹ mình bịnh và già iếu nên đôi khi bị mệt , chứ căn nhà không có gì , nên vẩn quyết định offer để mua . Nhưng người realtor đề nghị nên tới coi thêm một lần nữa , make sure mình hài lòng rồi mới offer , vì căn nhà giá khá cao , nghe vậy cũng có lý , nên cặp vợ chồng này , cùng bố mẹ vợ tới coi thêm một lần nữa ....
.... Bà mẹ vợ tới lần thứ hai này , vừa bước vô phòng ngủ bên tầng dưới , là bà ấy cũng bị nghẹt thở giống y như lần trước vậy , nên bà cũng dội ra ngay ... tức khắc , bà mẹ vợ này , đang mắt bịnh ung thư vú , tự nhiên linh tính , bà hỏi realtor : Ông có nghe nhà này có người chết vì ung thư vú hay không ?? . Lúc đó Ông realtor mới cho biết đúng như vậy . Người bán nhà này là cặp vợ chồng người Tàu , bà vợ mới chết cách đây mấy năm , vì ung thư vú , nhưng luật bán nhà , nếu nhà có người chết trên ba năm thì không cần phải nói , cho tới khi có người hỏi ,,!
.... Bà chủ nhà củ , lúc còn sống , bà ở căn phòng dưới lầu , và bà đã chống chọi với căn bệnh này chín năm dài .... mới qua đời . Đây là một cặp vợ chồng .. mà phim bộ hay gọi là ' Thanh mai trúc mã " bởi họ quen ,cùng lớn lên và iêu nhau từ những ngày còn rất nhỏ ở bên Tàu ,rồi 2 gia đình cùng di dân qua Mỹ , đôi trẽ vẩn chung vai sát cánh , và cùng nhau ăn học tới thành tài ....
...... Ngôi nhà này , do bà vợ thiết kế rất đặc biệt , phải nói là toàn bộ tâm huyết bà bỏ hết vào căn hà này , căn nhà của iêu thương và hạnh phúc ... kết quả tình iêu là 2 đứa con cũng đã ăn học thành tài .
Cho nên dù thế nào , hay bất cứ giá nào , bà cũng không hề muốn bán ..cho ai hết . Khi phát hiện mình bị ung thư vú , bà đã rất đau khổ , và đã ráng bằng mọi cách chống chọi , nhưng chín năm trôi qua , với đủ phương cách trị liệu , bà vẩn phải qua đời ... vào một ngày mưa gió ...!
Đến bây giờ , con cái đã lớn , căn nhà rộng với quá nhiều kỷ niệm ( chắc ổng cũng đã thấy bả về , hoặc ít ra ông cũng cảm giác được bà ấy vẩn còn lẩn quẩn ra vô ..?? ) không thể sống ... một mình , cô đơn , hoặc vì lý do nào đó , ổng đã dọn đi , và treo bãng bán nhà !
..... câu chuyện tinh lãng mạn cũng như cái chết được kể rỏ .. cùng những cảm giác của bà mẹ vợ là nhà có ma , nhưng người mua , vẩn cứ muốn mua , vì quá mê căn nhà này , và cũng vì nghỉ rằng , mời thầy về cúng sẽ iên . Bởi vậy dù bà mẹ vợ không thích nhà này , vì bà bước vô phòng đó là bị nhức đầu , nghẹt thở , nên ra sức ngăn cản mà cũng không được .
Thấy trong gia đình người mua cũng có chút bất đồng , người realtor , cũng muốn mọi người được vui , nên ông ta đề nghị , nên tới thăm căn nhà này vào một buổi tối xem sao ? người mua đồng ý , thế là 4 người , vợ chồng realtor , vợ chồng người mua quyết định tối sẽ tới coi căn nhà ấy một lần nữa ,....
.... Tối ấy.. khoãng 8-9 giờ .. khi xe vô parking , họ thấy một khung cảnh vắng vẽ , vẩn đẹp nảo nùng , nhưng mọi người cảm giác nhuốm màu huyền bí , thấy hơi rợn rợn , bước vào nhà tự nhiên ai cũng có cảm giác sợ hải , và thấy lạnh sống lưng , vì tối thui ,( ai ... cũng có tật sợ ma hết ) không nói ra , chứ thắp đèn cầy lên , ánh nến lung linh , mờ ảo càng tăng thêm vẽ ma quái ..... khi dắt díu nhau dạo trong nhà .... thì bất ngờ ... họ thấy một con bướm to , cứ bay theo hoài , đi tới đâu , nó theo tới đó ....ai cũng thấy lạ vì ......tại sao trong nhà mà có con bướm to như vậy ..... thì bất ngờ , con bướm đậu lại ngay trước mặt họ , nhìn họ chằm chằm .... ai cũng run bần bật ,,, vì sợ ..., Bà vợ ... người muốn mua căn nhà ... mới lấy hết can đãm , tay níu chặt ông chồng , chân .... đứng không vững ... lắp bắp nói : " nếu bướm là vợ chũ nhà , thì hãy quay 4 vòng rồi đậu lại cho bả coi ."
..... Lạ thay , con bướm làm y chang lời bả nói ... nó quay 4 vòng , rồi đậu lại ... tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt họ .
Ai cũng nổi da gà hết , may có 4 người đứng chung , chứ một người chắc . ... chạy ...".. như ma đuổi rồi ..." tự nhiên ai cũng hiểu trong đầu , đây chính là hồn bà vợ chết vẩn còn lãng vãng , và iêu thích căn nhà này , không muốn ai vô mua ...
Người đàn bà muốn mua căn nhà này , sợ quá , vội khấn vái , xin bà hãy siêu thoát , để ông chồng bán căn nhà này , vì ông không đủ sức để chi trả nữa .... Nói xong , ai cũng vội vã ra về , vì sợ quá rồi , trên đường đi về , lúc lái xe , họ lại thấy con bướm này bay theo , và đậu ngay trên kiếng xe cũa họ .. như hăm dọa ...!
... Sau đó về suy nghỉ lại , sợ quá bà ta bỏ ý định mua căn nhà này ....
Về sau căn nhà này ra sao ??? . có ai mua chưa ,... hay ... thế nào ... ?? thì QN không biết , chỉ biết tới đây thôi ..... ai biết thì bổ túc dùm ..... Thank you .

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/cannhamaomilpitas Thu, 21 Mar 2013 21:02:11 GMT
Chuyện Ma: CON MA GỐC KHẾ (Sưu Tầm) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/conmagockhe Con ma gốc khế

Tôi năm nay đã ngoài sáu mươi, vậy mà khi ngồi xem phim ma cùng đám cháu nội thì xin lỗi, có lẽ tôi là người duy nhất sợ hãi. Tuổi trẻ bây giờ chúng tin vào khoa học hơn những điều huyền bí có vẻ hoang đường, nên chúng thường bảo:

- Làm gì có ma thật nội ơi! Chỉ Ià họ tưởng tượng để thu lợi nhuận mà thôi. Mấy hình ảnh này chỉ giỏi doạ con nít hai ba tuổi. Cũng có thể vì chúng chưa gặp ma lần nào nên không có khái niệm sợ ma. Còn tôi đã một lần lâu lắm rồi, từ hồi năm 1966. Năm ấy tôi đã hai mươi lăm tuổi chứ ít gì, vậy mà tôi vẫn bàng hoàng sợ hãi như một đứa con nít.

Câu chuy ện đó luôn ám ảnh tôi cho tới ngày hôm nay. Tôi không bao giờ muốn kể lại cho các cháu tôi, vì theo một cách nào đó tôi nghĩ như thế sẽ hay hơn. Nhưng nếu trở thành cát bụi mà không kể được với ai chuyện này thì tôi không chịu nổi. Nên các bạn thứ lỗi và hãy chia sẻ cùng tôi nỗi sợ hãi kinh hoàng khi chứng kiến một sự thật khủng khiếp...

... Tôi phải bắt đầu câu chuyện bằng một chi tiết có liên quan, đó là năm đầu tiên chúng tôi vào đại học, tôi và thằng bạn thân nhất từ hồi tiểu học. Nhưng một cái tin bất ngờ đã khiến Sơn bạn tôi phải quay trở lại nhà. Mẹ của Sơn đột nhiên mất tích, mọi người đổ xô đi tìm nhưng hoài công. Cảnh sát thời ấy cũng bó tay, một thị trấn bé nhỏ thì việc tìm kiếm không phải là quá phức tạp. Ngoại trừ bà ấy bị dòng sông cuốn mất, hay tự bà đã leo lên mộ chiếc xe nào đó và biến khỏi thị trấn một cách khó hiểu.

Hai ngày sau, có m ột số người đến cảnh sát làm chứng rằng đã thấy mẹ Sơn ra bến xe khách và leo lên một chuyến xe rời bến mất tăm, Theo lời Sơn thì mẹ của Sơn đã có triệu chứng bệnh tâm thần từ hồi Sơn còn học lớp chín, sau cáí chết quá thương tâm vì tai nạn giao thông của ông bà ngoại Sơn. Ông bà ngoại Sơn rất giàu, mẹ Sơn lại là con một nên bao nhiêu gia tài đều để lại cho một mình bà. Cha Sơn là một bác sĩ giỏi nhất nhì của thị trấn nhỏ bé nơi Sơn sinh ra. Lẽ ra ông đã đi du học ở Pháp, nhưng vì sự hiện diện của Sơn trong bụng mẹ nên ông đành phải huỷ chuyến đi mà ở lại thực hiện trách nhiệm làm chồng, làm cha trước áp lực của ông bà ngoại.

Thế rồi do đau buồn, năm ấy Sơn bỏ học. Năm sau để tránh cho con thoát khỏi ký ức đau buồn, cha Sơn đã lo cho anh đi du học ở nước ngoài. Câu chuyện mẹ Sơn mất tích chìm dần vào quên lãng.

Năm năm sau Sơn từ nước ngoài trở về nghỉ hè tại quê nhà để giảm tải sức ép tâm lý trước khi bắt tay vào việc làm báo cáo tốt nghiệp. Người đầu tiên Sơn hối hả đến gặp là tôi, lúc ấy tôi đã chuyển nhà lên Sài Gòn được ba năm rưỡi rồi. Hai anh em kéo nhau về lại quê với tâm trạng bồi hồi, bồn chồn thật khó tả. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi diện kiến dung nhan kế mẫu của Sơn. Tôi chỉ biết lo học miệt mài không màng đến những chuyện râu ria ấy, nhưng là chỗ qua lại với mẹ Sơn từ thuở chúng tôi còn chơi thân nên mẹ tôi có biết chuyện cha Sơn đã tái hôn cùng cô y tá phòng mạch sau khi Sơn du học hai năm.

Bạn không nói nhưng tôi dư hiểu là Sơn rất buồn với việc tái hôn của cha, vì dù sao khoảng thời gian đó vẫn còn là quá ngắn cho việc kết luận mẹ Sơn không thể trở về nữa.

Tôi vô cùng ng ạc nhiên khi bước qua khỏi hàng rào gỗ, cây cối um tùm che cả lối đi, cỏ dại mọc khắp nơi trông là biết ngay nơi này không ai ở. Hiểu ý tôi, Sơn tần ngần đứng lại giữa lối đi, cất giọng bùi ngùi:

- Cha mình đã không còn ở đây sau khi lấy dì ấy. Cha có ý định bán căn nhà này, nhưng mình đã không đồng ý. Lâu lâu cha có cho người đến dọn dẹp. Có lẽ mình về không cho cha hay trước nên…

Sơn giơ tay khoát một cử chỉ vào khoảng không như để nén bớt cảm xúc đang dâng trào khoé mắt. Để xua tan khoảnh khắc bối rối trong tâm bạn, tôi vội nắm vai nó bóp mạnh:

- Không sao! Vậy thì hai đứa mình cùng làm. Đồng ý không ?

Những tia nắng cuối cùng trong ngày phút chốc chợt bừng lên trước khi tắt lịm chuyển sang màu tím thẫm xuống không gian u tịch của khu vườn. Tối đó, chúng tôi chỉ kịp quét dọn căn phòng của Sơn để nghỉ lưng. Những kỷ niệm xa xưa được ôn lại như những thước phim bị đứt quãng.

Dần dần Sơn chìm vào giấc ngủ. Phần tôi, không biết vì lạ chỗ hay vì những tiếng động lạ trong nhà và cả ngoài sân, tôi cứ hồi hộp đăng đắng không sao chợp mắt được. Nhưng rồi tôi cũng ngủ thiếp đi trong nỗi khắc khoải mệt mỏi vào lúc gần sáng, với một cơn ác mộng mà sáng hôm sau tôi chỉ còn nhớ loáng thoáng một vài hình ảnh ma quái.

Lúc bấy giờ tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng vì tôi quá mệt nên mới mơ thấy chuyện quái dị.

Ngày hôm sau Sơn báo tin cho cha hay là mình đã về. Đồng thời cả hai chúng tôi bắt tay vào việc phát quang sân vườn được một khoảng lớn sáng sủa, sạch sẽ. Chúng tôi nghỉ tay xách xe đi lòng vòng hóng mát, đến nhà bạn bè cũ, hay bất chợt ghé vào nơi đã từng để lại dấu ấn trong lòng chúng tôi thuở trước.

Đêm đó mới là đêm bắt đầu của sự khủng khiếp.

Vào chập tối, khi tôi và Sơn còn cố nán lại ngoài sân, nơi cái bàn đá dưới gốc giàn hoa tigôn để hóng gió, đột nhiên tôi có cảm giác rằng ai đó đang nhìn mình. Gáy tôi nhồn nhột, tôi quay phắt về phía sau, nơi cây khế được trồng trong một cái chậu to tướng. Hình ảnh một người đàn bà ngồi thu lu dưới gốc cây mờ mờ ảo ảo. Tôi hoảng hồn dụi mắt nhìn kỹ thì không thấy gì nữa.

Thấy bộ dạng của tôi. Sơn hỏi:

- Có gì vậy?

- Không có gì.

Tôi giục Sơn vào nhà và tự nhiên thấy mình dựng cả tóc gáy.

Mấy ngày tiếp theo hai đứa chúng tôi tiếp tục hoàn thành nốt phần việc còn lại và đi câu cá, bắn chim như thời còn học trung học.

Khi d ọn cỏ gần cây khế to sai trĩu quả tôi thắc mắc cùng Sơn là tại sao lại trồngcây khế trong chậu trong khi bên ngoài thiếu gì đất trống, trồng bên ngoài sẽ tốt hơn là bị gò ép trong chậu, cây khế sẽ không phát triển bằng. Sơn cho biết lúc trước nó vốn được trồng ngoài cổng. Nhưng sau đó không hiểu sao cha Sơn lại mua cái chậu to tướng này về và trồng nó vào đó rồi đẩy tuốt ra ngoài gốc vườn như thế. Lạ một điều tuy sống trong chậu nhưng nó ngày càng sum suê và trĩu quả, tốt tươi không thua gì lúc trước. Nhìn cái chậu kiên cố và to quá khổ, tôi có một linh cảm là lạ nhưng chưa nhận ra đó là điều gì.

Đêm kế tiếp tôi lại nghe những âm thanh lạ khi hai đứa đi chơi về khuya. Rõ ràng khi Sơn đang loay hoay mở cổng tôi đã nghe tiếng phụ nữ khóc trong vườn. Tiếng khóc như đang than van cùng ai đó điều gì phiền muộn.

Tôi hỏi Sơn có nghe gì không thì nó nói không nghe gì cả. Thật ra Sơn có nghe hay không thì tôi cũng không rõ vì vẻ mặt Sơn cứ như đang lo lắng, suy nghĩ điều gì mà không tiện nói ra vậy.

Đêm thứ bảy tôi mơ một giấc mơ khủng khiếp. Tôi mơ thấy mình ngồi đọc sách nơi chiếc bàn đá, bỗng trời tối sụp, cây cối trong vườn đột nhiên chao đảo như đang có một cơn giông lớn.

Và hình ảnh người đàn bà ấy lại xuất hiện, ngay cạnh chậu khế. Bà ta ngồi gục đầu giữa hai gối, mái tóc rũ xuống che cả gương mặt. Người đàn bà cứ lắc lư làm mớ tóc buông thõng đong đưa liên tục. Hai tay bà ôm chặt đôi ống chân teo nhỏ chỉ còn bằng chân trẻ nít.

Tôi hoảng sợ gọi Sơn um sùm. Sơn giật mình thức giấc do Sơn nghe tôi ú ớ nên lay gọi tôi. Mồ hôi ướt cả ngực áo, tôi trùm mền giả vờ ngủ tiếp…

Hôm sau, lúc ra chợ mua thức ăn, tôi làm ra vẻ tự nhiên hỏi bạn đêm ngủ có ngon không. Sơn bảo bình thường, im lặng một lúc, Sơn nói thêm:

- Có mơ thấy mẹ…

- Thấy mẹ thế nào?

Sơn kể chỉ mơ thấy mẹ như ngày xưa, trước lúc Sơn vào đại học. Tôi định kể cho Sơn nghe giấc mơ kỳ quái của mình nhưng lại thôi, vì nói chung, tôi không muốn nhắc đến cơn sợ hãi lần thứ hai.

Đêm đó, tôi lại mơ thấy bà ta xuất hiện. Lần này tôi bực tức la lên: “Bà là ai?”. Bà cứ lắc lư và lết lại phía tôi. Nhưng bà chưa đến thì tôi đã bàng hoàng thức giấc rồi thở hồng hộc như trâu thở, mồ hôi tuôn ướt cả lưng. Tôi sợ.


Ngày hôm sau tôi cũng mơ y như vậy. Tôi mệt mỏi vì mất ngủ. Trưa ngày thứ mười, hai đứa ghé thằng bạn cũ chơi. Sơn ngạc nhiên khi thấy tôi mới đến chưa nói được ba câu đã ngã người trên sôpha và ngủ luôn một giấc dài tới chiều.

Tối đó tôi sợ quá không dám chợp mắt, định kể đầu đuôi cho bạn nghe. Nhưng tôi nghĩ lại, chỉ còn đêm nay nữa thôi, trưa mai chúng tôi đã ra ga đáp tàu về Sài Gòn, thôi thì cố nén không làm bạn kinh sợ theo mình.Tôi rủ:

- Hay là hai đứa mình đánh cờ tới sáng đi!

Chơi được hai ván. Sơn giơ tay đầu hàng và lăn ra ngủ ngon lành. Còn lại một mình, tôi bắt đầu thấy sợ.

Đêm tối dày đặc, ngọn đèn dầu đã được tôi vặn bắc lên thật cao cũng không thể soi sáng hết mọi góc tối. Tôi tưởng tượng đâu đâu cũng có ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của mình khiến tôi không dám cục cựa. Thức thế này còn tệ hơn ngủ. Nỗi sợ hãi càng tăng khi ý thức hoạt động. Mắt tôi bỗng ríu lại, cơn buồn ngủ kéo ập đến, tôi choàng tay ôm cuốn kinh Phật nhặt được trong gầm bàn lúc sáng dằn lên bụng rồi thiếp đi nặng nề.

Tôi thấy mình ngồi dậy và bước đi ra ngoài. Trời đang mưa lâm thâm, bóng đêm đen đặc. Tôi nhìn quanh bóng tối và mơ hồ không biết mình phải làm gì. Tôi chợt nghĩ sẽ vấp té nếu đi giữa trời tối om như thế này. Vừa nghĩ thế thì một tia chớp nhá lên. Tôi kịp nhìn thấy trước mặt là một con đường mòn. Tôi bước đi như người mộng du. Bỗng chân tôi bị ngáng bởi một vật gì lành lạnh. Tôi dừng lại, định quay đầu bỏ chạy nhưng một bàn tay lạnh ngắt đã giữ tay tôi lại.

Và… Bỗng nhiên tôi thấy rõ mặt bà ta, trắng bệt, hai mắt là hai lỗ đen sâu hoám, miệng cũng chỉ là một lỗ hổng đen ngòm không có lưỡi và răng, tóc bà ướt lết bết in những lằn đen ngoằn ngoèo trên gương mặt hốt hoảng. Tuy nhưng tôi có cảm giác bà rất quen. Miệhg bà há hốc không cử động nhưng tôi nghe được tiếng nói yếu ớt.

- Phong... ơi! Hãy cứu dì… khỏi đây… đi con… !

Trời ơi! Đúng rồi! Dì đây mà! Mẹ của Sơn... Sơn ơi...

Tôi cố hết sức vùng ra khỏi tay dì để gọi Sơn. Rồi tôi bừng tỉnh. Bóng đêm vẫn dày đặc. Dường như tôi không còn nằm trên bộ phản cạnh Sơn nữa. Lưng tôi nhớp nháp ướt. Quơ tay chung quahh, tôi đụng cái chậu to đùng. Tôi la thất thanh và vùng dậy chạy. Tôi tập trung hết mức định hướng lối vào nhà và phóng đi như có gắn lò xo dưới gót chân,

Sơn đang ngủ ngon lành. Không còn nhịn được nữa, tôi lay bạn dậy, tôi kể cho Sơn nghe từ đầu đến cuối. Sơn bàng hoàng tỏ vẻ không tin và nhìn chằm chằm vào tôi như thể cân nhắc sự việc.

Chợt Sơn vỗ vai tôi đánh bốp:

- Cây khế!

Sơn chạy vào nhà kho lấy ra cây búa tạ. Tôi lục ba lô tìm cây đèn pin. Sau bảy tám nhát búa, cái chậu có một không hai này mới chịu vỡ ra.

Tôi run bần bật suýt đánh rơi cả đèn pin. Cây khế ngả nghiêng, từng khúc xương, dài có ngắn có, vung vãi. Tôi tự bịt miệng mình để kềm tiếng la hoảng. Sơn cũng chẳng khác gì tôi. Có điều nó bình tĩnh hơn một chút, có lẽ vì nó không phải trải qua cơn ác mộng. Sơn ra hiệu cho tôi đưa đèn pin xáp lại gần. Cái sọ bị kẹt trong chẳng ba của cái rễ to, tóc quện cùng rễ thành một chùm. Mùi hăng hắc bốc lên thoang thoảng trong gió.

Sơn đứng im trừng trừng nhìn đống xương, sự căng thẳng như đang từ từ xiết chặt bạn. Chợt thấy một vật gì sáng lấp lánh nằm lẫn trong đất, tôi chỉ Sơn và lấy cây khều ra. Một hình Ông Phật nhỏ xíu bằng vàng đã khiến bạn tôi gào lên trong đêm khuya. Đó là kỷ vật của ngoại để lại mà mẹ Sơn thường cầm trong lòng bàn tay khi niệm Phật. Tiếng kêu “mẹ” của Sơn nghẹn lại tức tưởi nghe xót xa đau đớn. Sơn đổ xuống, tay nắm chặt nắm đấm nện vào nền đất vô tri vô giác. Tôi đưa tay quệt hai hàng nước mắt mà nghe lòng dậy lên nỗi căm phẫn dù chưa biết kẻ nào đã nhẫn tâm.

Vụ án mất tích của mẹ Sơn được lật lại…

Tội nghiệp bạn tôi lận đận trên đường học vấn. Phải mùa thu năm sau mới có thể an tâm hoàn thành báo cáo tốt nghiệp.

Hoàn cảnh Sơn thật thương tâm. Mọi bằng chứng đều bất lợi cho bác sĩ Hồng, cha của Sơn. Phân nửa tài sản sẽ là của ông ta, việc đi lại với cô y tá trong thời gian mẹ Sơn bị gán bệnh tâm thần quái ác, thật ra là ông đã cho vợ uống thuốc ngủ triền miên cả mấy năm trời khiến tâm thần bà bất ổn.

Còn mấy người ngày đó làm chứng với cảnh sát rằng họ thấy mẹ Sơn leo lên xe đò đi mất tăm, bây giờ ai cũng có một miếng đất kha khá do ông Hồng ban tặng .

Tìm được người hại mẹ lại là cha đẻ của mình, trông Sơn tội nghiệp vô cùng. Sơn không nói không rằng suốt hai tháng trời khiến tôi lo sốt vó.

Cũng từ đó, tôi không hề gặp ma lần nào nữa.

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/conmagockhe Thu, 21 Mar 2013 18:41:37 GMT
Chuyện Ma: Những vùng đất chết trên đường Euclid, Bolsa,CA (Sưu Tầm) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/vungdatchettrenduongeuclid Những vùng đất chết trên đường Euclid

Không biết từ bao giờ đã có những lời xì xầm, đồn đãi về căn nhà tại góc đường Hazard và Euclid (nay đã bị san bằng, chỉ còn mảnh đất trống với ba ụ đất như gò mả chơ vơ). Nhắc tới căn nhà này, hình như ai cũng rợn tóc gáy, tránh né trả lời những câu hỏi vì sợ vạ lây hay xui xẻo. Thế nhưng, tôi đã chấp nhận làm phóng sự về căn nhà ma này và về những vùng đất chết trên đường Euclid dù từ nhỏ tôi rất sợ bóng tối và ít thèm nghe những chuyện kinh dị ma quái.

"Ở đó có ma!"

Sự tò mò đã buộc tôi phải điều tra cho tận nguồn, xem thử đâu là hư thực.

Đầu tiên tôi gọi một ông thầy bùa, (tạm gọi tên là ThF), tôi đã quen từ lâu, tu theo Mật Tông Tây Tạng, đọc nói được tiếng Phạn Pali-Sanskrit, và biết xử dụng thần chú. Anh đã tu tập và luyện bùa quá độ, bị bùa phản, tẩu hỏa, bán thân bất toại, xuýt chết. Hiện nay anh tu thiền, sống ẩn dật. Tôi gọi anh ThF nói: "Nhờ anh đi xem phong thủy tại một mảnh đất mà tôi tính mua để đầu tự"

Anh nhận lời. Xe tôi vừa mới lên đường Bolsa chạy về hướng Euclid, anh ThF đã nói: "Em muốn mua mảnh đất trên đường Euclid và Hazard phải không?" Tôi ngạc nhiên, vì tôi chưa cho anh biết vị trí mảnh đất. Tôi chột dạ hỏi ngay: "Sao anh biết?" Anh cười mỉm: "Em muốn mua đất đó, dễ lắm, và chắc chắn em sẽ mua được với giá rẻ. Em trả giá cỡ nào họ cũng bán. Nhưng anh nói trước, ở đó có ma". Tôi trả lời nhanh: "Bởi vậy mới nhờ anh tìm cách trừ khử". Anh ThF nghiêm giọng nói: "Không dễ đâu. Có các Sư, Thầy, Linh Mục đã làm phép rồi, không đuổi chúng nó đi được. Mấy con ma ở đó dữ lắm." Tôi hỏi tiếp: "Vậy anh sẽ làm sao?" ThF: "Anh thắp nhang cúng tế van vái mời chúng đi chỗ khác, nhưng không bảo đảm. Ở đất này, chỉ có thể xây chùa miếu, nhà thờ, đền thánh mà thôi, không thể ở hay làm ăn." Khi đến nơi anh chỉ vào đất nói: "Đó, em thấy chưa, căn nhà ma người ta đã ủi sập, để bảng bán bao nhiêu lâu, không ai dám hỏi tới. Chúng nó không cho mua bán đất này. Hễ ai nẩy ý định mua, nó sẽ hại. Có mấy người sắp sửa ký escrow, nhận giấy tờ, lăn đùng ra chết hay trúng bệnh nặng."

Tôi thấy bản "For Sale" với tên và điện thoại Agent bán nhà, ghi vội, nhưng không dám gọi, vì sợ!

Có nên cười đùa với ma ?

Vài tuần sau, có một cú điện thoại từ cụ Hoàng Hoán, rủ tôi đi coi đất để mua xây dựng công viên văn hoá, triển lãm các cổ vật và các tuyệt tác của Triều Nguyễn. Chúng tôi ghé đến Chùa Phổ Đà trên đường Euclid và Hazard trước. Các Thầy chỉ cho chúng tôi mảnh đất thuộc khu chợ A-1 FOOD trước đây, và một mảnh đất bỏ hoang cách đó mấy lô, đối diện mảnh đất nhà ma. Sẵn tiện tôi hỏi Thầy trụ trì về mảnh đất nhà ma:  "Thưa Thầy, nếu mua mảnh đất nhà ma để xây đền thờ Vua Hùng có sao không?" Thầy đáp: "Có lẽ? không sao". Ông cụ Hoàng Hoán lạc quan nói: "Tôi không sợ ma quỷ. Nếu mua được mảnh đất này, tôi sẽ thỉnh rước tượng Đức Trần Hưng Đạo để chình ình giữa sân, thử coi có ma quỷ nào dám làm náo loạn không?" Nhưng hôm sau, tôi được biết ông cụ Hoàng Hoán bị bệnh, không nặng lắm, nhưng đủ mệt nhọc, khiến cho ông suy nghĩ lại chuyện mua mảnh đất ma. Ba tuần lễ sau ông mới khỏi bệnh.

Thực hư thế nào?

Tôi tìm tới ông Trần Thế Ngữ. Ông kể: "Tôi nghe người ta nói nhà đó có ma, không ai ở được. Cửa ngõ đóng mở tùy tiện, đồ đạc bị xáo trộn bất thường. Sau khi những người ở đó bỏ đi, dân homeless vào ngủ bị ma rượt chạy. Tối họ thấy ma ngồi trên nóc nhà. Không những người VN mà Mỹ Mễ ở chung quanh đều sợ".  Khi tôi nói chuyện này với thầy Thích Tuệ Uy tại Tu Viện Hộ Pháp, Thầy ngạc nhiên nói: "Chủ nhân của Điện Phong Thủy cách đó một block nói Điện Phong Thủy bị ma phá. Họ muốn bán rẻ cho Thầy cất chùa". Hiện tượng ma phá, không chỉ ở mảnh đất góc đường Euclid và Hazard, mà dọc đường Euclid chạy dài xuống đường Bolsa.

Ma dọa người?

Tôi đếm ít nhất là 8 lô đất bỏ trống trên ba block đường, từ Hazard đến Bolsa. Những vùng đất chết này, khô cặn và trơ trụi như sa mạc giữa lòng phố.  Tôi phải trở lại 3 lần mới chụp được hình. Lần thứ nhất, máy camera tôi bị rớt vỡ khi tôi bước xuống xe chuẩn bị chụp hình. Lần thứ hai, xe Toyota Sienna đời 2004 mới toanh của tôi bị đụng nặng trên đường đi tới. Lần thứ ba, tôi xuýt bị xe đụng trong lúc đi bộ qua đường Euclid. Không biết là tôi bướng hay là ma ngoan cố? Nhưng tôi nghĩ phải can đảm tìm hiểu về hiện tượng ma quái này và giải oan cho các vong hồn đang khắc khoải xung quanh khu vực này.  Tôi ghé quán cà phê Trung Nguyên, 3:00 giờ chiều, trong quán "không thấy có con ma nào hết". Nhân viên nhiều hơn khách. Hai cô bán hàng tiếp tôi. Một ông khách sồn sồn ngồi nhâm nhi ly trà đá.
Tôi vào vấn đề: "Mấy em có nghe về nhà ma ở góc đường Hazard không? Có ảnh hưởng đến business ở đây không?" Một cô nhanh nhẹn trả lời: "Em có nghe chỗ đó có ma, nhưng em đâu có sợ, tụi em là quỉ rồi!" Tôi hỏi tới: "Nhưng mà vắng vẻ thế này, làm sao kiếm được tiền?" Cô trả lời: "Không phải vậy đâu, tối có khách lai rai, chỉ vì ít chỗ đậu xe thôi." Cô nói bào chữa cho sự ế ẩm nên tôi vẫn bán tin bán nghi.
Tôi băng qua đường đến nhà hàng Huế thấy cũng vắng khách. Bàn thờ ông địa và Quan Công ngay ngắn. Khi cô tiếp viên đến bàn tôi gọi ly sinh tố trái cây, và nhập đề ngay: "Tôi thấy phong thủy ở đây không thoáng lắm, không biết tiệm có khá không?" Cô tiếp viên nói: "Ở đây ban ngày ít khách, nhưng tối đông nhờ có các bàn nhậu. Em cũng mới làm một tháng, không rõ lắm".

Little saigon bị kẹp hai phía bởi vùng đất chết?

Tôi rời khỏi tiệm khoảng 6:00 giờ chiều, trời mùa thu bắt đầu tối dần. Tôi chụp thêm vài tấm hình, vừa đi vừa đếm các căn nhà và các lô đất. Trong chu vi ba block có ba nhà thờ, một chùa và một điện phong thủy. Nhiều cơ sở tâm linh, tôn giáo hơn mọi nơi. Tôi ghé thư viện, lục tìm các bản đồ và các sách vở về thành phố Westminster, Garden Grove, Santa Ana và các vùng phụ cận. Những sử liệu cho thấy, khu vực này, trước đây vài chục năm là những vườn cam, bãi dâu, nhưng trước đó hai ba trăm năm, là tụ điểm của các bộ lạc người da đỏ.
Một anh bạn nghiên cứu về dân tộc học đã từng nói với tôi là khu vực này người da đỏ đã dùng làm nghĩa trang (Indian burial ground). Họ đã trù ếm đất ở đây sau khi người Tây Ban Nha và người da trắng xâm chiếm, đuổi họ đị Tôi tìm bản đồ mới, so ra mới biết rằng vị trí của mảnh đất ếm ở phía đông và nghĩa trang Peek Family Funeral Home ở phía tây. Khu phố Little Sàigòn bị khống chế không gian hai mặt đông tây bằng hai vùng đất chết kèm kẹp hai bên.
Phố chợ Little Saigon chỉ phát triển về hướng bắc hoặc nam. Về phía nam là Huntington Beach, Fountain Valley. Nhà địa ốc lỗi lạc Triệu Phát đã dời văn phòng trên đường Bolsa về đường Magnolia ở Huntington Beach. Trùng hợp? Ca sĩ Lê Uyên mở LUP ở điểm cực bắc của Little Sàigòn trên đường Brookhurst và Pavillion Way, thuộc thành phố Garden Grovẹ Trùng hợp? Các business của người VN trên đường Euclid và Beach, (hai biên giới của khu phố Little Sàigòn) đều gặp khó khăn, Trùng hợp?
Xem ra thì câu chuyện nhà ma này không đơn giản, không chỉ là chuyện ? hù trẻ em nhân dịp Halloween. Đó là khởi điểm cho một cuộc tranh luận to lớn hơn: Little Sàigòn sẽ đi về đâu?


Thực ra chuyện căn nhà ma ở ngả tư Euclid và Hazard tui nghe qua lâu rồi. Trước giờ tui đi ngang đó cũng đâu thấy gì lạ. Khoảng từ năm 95 đến năm 2000 tui đi delivery đồ dryclean mỗi ngày, tiệm cuối cùng trong chuyến là tiệm B&M đối diện chợ VanCo Food, ngay ngả tư Euclid & Westminster. Mỗi buổi chiều xong công việc thì đã chạng vạng tối khoảng đâu 8 giờ hơn. Từ B&M ra tui chạy dọc xuống Euclid đến Hazard quẹo phải rồi về nhà. 5 năm liền không chuyện gì xãy rạ

Thực ra nghĩ lại thì thấy có 2 chuyện xui xẻo xãy ra ngay tại góc đường đó. Lần đầu tiên là đi ngang khúc quẹo vườn dâu trên Hazard có 1 cái rãnh lúc nào cũng ướt do ng` ta phun nước tưới cây dâu mỗi ngày. Tui chạy qua đó cả ngàn lần rồi mà 1 tối kia về hơi trễ hông hiểu ma lực nào quẹo bánh xe phải rớt vô ngay cái rãnh đó để bị cấn đáy xe nghe kộp 1 cái tưởng hư luôn cũng hên chỉ bị nứt nhẹ chổ nào đó mà từ đó về sau xe cứ bị chãy nhớt máy hoài. Chuyện đó tui tự bảo do mình chủ quan lái xe bất cẩn, coi như bỏ qua.

Lần thứ hai là bị police phạt ticket mà đến giờ tui vẫn thấy rất ư là ... vô duyên. Hôm đó sau khi exit ra khỏi khu tiệm B&M thì tui chạy trên Euclid xuống Hazard như mọi đêm, thấy có xe cảnh sát chạy trước nên hơi sợ chạy từ từ sau nó 1 khoảng, thấy nó quẹo phải đường Hazard. Tui thấy mình cũng đang chạy bình thường không phạm lỗi gì nên chầm chập quẹo sau nó rồi đi thẳng trên Hazard. Nhưng xe cảnh sát đó đã tấp ngay vào lề đường chổ vườn dâu. Rồi đợi khi xe tui vừa pass qua, nó lập tức phóng theo, bật đèn lên kêu tui ngừng lại rồi cho ticket cái tội nãy giờ dọc trên đường Euclid đã dám ...bám sau xe cảnh sát quá gần "unsafe following distance" !!?!? Một lỗi nói ra không ai tin vì hể thấy xe cảnh sát thì phản xạ tự nhiên là ai cũng chạy từ từ lại rồi tránh xa, chứ ai mà dám chạy lại gần, lại bám sát nút nó làm chi ? Rõ ràng là không đâu vào đâu.

Nhưng thôi, coi như tối đó mình lơ đễnh đi.  Hai chuyện đó cũng không nhằm nhò gì với chuyện vừa mới xãy ra tối khuya hôm qua...

Trước giờ tui vốn không có mê tín dị đoan, xem phim ma thì thấy rợn rợn người ngay lúc đó (vì âm thanh ánh sáng họ làm hấp dẫn quá) chứ bước ra khỏi rạp là đâu tin nữa... nhưng chuyện khuya hôm qua là sự thật, cái digital camera là mượn của thematrix, cùng đi thám thính với tui còn có một VCFer nữa ... ...giờ ngồi đây nghĩ lại còn thấy rùng mình.
Chiều qua khoảng 8,9 giờ tối tui lại nhà một người bạn chơi (tạm gọi là T). Tui cũng là 1 VCFer active 1 thời trong DeeEssEss forum nhưng giờ thường chỉ đọc chứ hông có tham gia discuss. Sẳn ngày lễ hình như trước đó anh của Tui (V) có tiếp đón bạn lại ăn uống gì còn vài chai beer trên bàn. Thấy vậy hai đứa lai rai mỗi thằng 1 chai rồi bàn chuyện trên trời dưới đất. Dóc láo một hồi xoay qua chuyện căn nhà ma góc Euclid và Hazard vì Tui với tui theo dõi msg trong VCFboard thường xuyên mà.

- chắc là xạo anh V ơi, làm gì có ma chắc tại đất đó hét giá mắc quá hông ai thèm mua ( H , tui )

- ừ, khu này đông ng` làm gì còn ma ( Tui )

- thà là tin còn hơn hông ( V, anh của Tui tham gia vô )

- ê hay là tối nay mình xách sleeping bag ra đó ngủ Tui ( H )

- mà đâu có được H, khu đó ng` ta rào lại hết trơn rồi ( Tui )

- tụi bây mà dám ( anh V )

- thì mình nằm ngoài lề đường ( H )

- nói vậy cũng hông đúng, giả sử có ma, H nằm đó làm sao thấy ma ( Tui )

- sao lại hông thấy, ng` ta đồn mấy thằng homeless nằm ngủ trong đó bị ma nhát chạy hết hông thằng nào dám ở đó, thì mình đem sleeping bag ra đó nằm giống tụi homeless thôi ( H )

- bởi vậy mới nói, tụi homeless nó vô nằm trong nhà mới thấy ma, còn mình nằm ngoài cũng giống ng` ta đi qua đi lại ngoài đường, hay như mấy nhà hàng xóm sát bên đó, họ cũng ở đó bình thường mà, làm sao mà H thấy ma được ( Tui )

- ờ há, có lý, à hay mình mượn thằng B (thematrix) cái digital camera tối nay chạy 1 vòng khu đó chụp hình xem sao, biết đâu chừng hiện lên gì hông man ? chụp vài tấm cho anh em trên VCF coi nữa, bài báo posted nói ông nhà báo nào đó bị rớt camera rồi bị tông xe tùm lum, thử coi sao man ( H )

- ừ, đúng rồi, đi thử coi, ma cũng từng là ng` thôi, mình đâu làm gì ma đâu mà sợ, ok đi qua nhà thằng B mượn cái camera xong rủ nó đi luôn ( Tui ) tụi tui lấy áo lạnh mặc xong tui chở Tui ra Starbuck trên Brookhurst & Edinger mua 2 ly Toffee Nut Frappucino uống cho tỉnh đêm nay, sẳn ngồi bàn thêm một lát nữa, lát sau đã 11 giờ hơn, quán bắt đầu đóng cửa, 2 đứa chạy qua nhà thematrix trên đường qua nhà thematrix thì tui có gọi về cho VIT_Quay rũ đi chung, nhưng VIT_Quay từ chối vì ... buồn ngủ (hum.. mọi khi chơi CS đến 2,3 giờ sáng còn tỉnh như sáo đâu có sao) đến nhà thematrix, thematrix đưa cái máy cho mượn xong rồi cũng ... buồn ngủ quá giống VIT_Quay kệ đi, nãy giờ 2 đứa tụi tui đã bàn với nhau, mình vốn đâu có tin là có ma, với lại cho dù là có ma đi nữa, tụi tui lại thăm ma thì ma càng vui, ở 1 mình lâu ngày chẳng chán sao? có ng` tới chơi với ma thì ma càng khoái, biết đâu chừng ma giúp mình chuyện khác thì sao? Ok quyết định vậy đi, ra đó chụp hình về cho anh em VCFers coi chơi trên đường đi, tui lái rất cẩn thận, sợ bị đụng gì chắng qua do mình lái ẩu làm sao đổ thừa cho ma được, nhà B tuốt tận Huntington Beach, đến lúc quay lại gần khu Euclid & Hazard nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 12:00 khuya đến nơi an toàn, chắng có gì đặc biệt xãy ra trên đường đi, dĩ nhiên đêm khuya đường phố vắng vẻ chắng còn ai đi ra đường vào giờ này nữa, trừ 2 thằng tụi tui, khí hậu Nam Cali những đêm cuối đông lạnh se se cộng với những ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt làm khung cảnh càng thêm lạnh lùng ảm đạm, nhưng tụi tui vốn không sợ mà, rút digital camera ra còn cẩn thận móc dây vào tay trước, sợ khi tối trời vấp phải ô đất nào chúi về trước rồi không khéo chẳng phải là chính mình làm vỡ camera sao? 2 đứa còn cười vô tư nhắc lại mấy cái post trong VCF nào là ông thầy này tính mua mà hông được rồi anh chàng kia chạy qua không dám nhìn vô, chấp tay niệm Phật nhấn gas chạy miết

Hình chụp bên ngoài hàng rào thực ra lúc đó bốn bề tăm tối, nhờ có flash mới sáng vậy, nhưng nãy giờ chẳng có gì xảy ra cả nên tui lúc này còn giơ 2 tay number 1 cười "hê hê hế" bạn tui thì dạng tay dạng chân, ngôi nhà ma giờ đã bị sang bằng thành 1 khu đất trống "3 ngôi mộ" (xem hình) tui thấy thực ra chỉ là 3 miếng đất nhô cao hơn chung quanh 1 chút, (trong hình là khoảng trắng vàng vàng ngay giữa hình) lúc đó tui đoán là Power line hay Gas line họ làm dấu cao hơn để mai mốt quay lại build nhà tìm cho dể thấy nãy giờ cũng chẳng có xãy ra, 4 bề tĩnh mịch tụi tui tính rút cho rồi. Ngoài trời tuy không gió nhưng tự nhiên cảm giác như càng ngày càng lạnh hơn, tui nghĩ chắc mình hông quen đi đêm khuya, đứng nãy giờ ngoài này lâu rồi thì dĩ nhiên bị lạnh, 2 đứa bảo nhao về thôi. 2 thằng băng qua đường trở lại chiếc xe (đậu bên kia đường Hazard trong parking chổ ng` ta bán dâu trước vườn dâu) chụp 1,2 tấm nữa làm kỹ niệm và post lên cho anh em VCFers coi chơi rồi đi về ... ngay lúc đó từ bên kia đường bỗng nỗi lên những tiếng động lạ thường giống như có người lay cái hàng rào sắt bên kia rào ...rào ... rào rồi như ng` ta cầm 1 thanh sắt nho nhỏ vừa đi vừa quẹt vào hàng rào sắt phát ra những tiếng leng keng leng keng ... lúc đó trời không hề có 1 ngọn gió.  2 đứa bàng hoàng nhìn qua bên kia đường thì thấy hàng rào sắt đong đưa đong đưa mặc dù không thấy ai hết và không hề có gió gì cả ...  Tấm hình ngay trên msg này là tấm tụi tui chụp lúc nghe tiếng động lạ thường đó ...

xin tạm ngưng ngang câu chuyện để hỏi các cao thủ chuyên chụp digital camera một câu là như các bạn nhìn thấy ở tấm hình cuối cùng trên này, tại sao trong hình lại có những vòng tròn mờ mờ, vòng to vòng nhỏ, ở khắp trong hình, tui thề luôn là không hề dùng Photoshop edit những tấm hình này, các bạn hãy nhìn kỹ những tấm khác mình chụp ở trên nữa thì thấy n~ tấm lúc đầu hầu như KHÔNG có n~ vòng tròn này, hoặc có tấm có vài chấm nhưng nếu không xem kỹ sẽ không thấy. Ban đầu tui và bạn tui sau khi về nhà lấy hình ra xem thì cho là dust trong lense nhưng so với n~ tấm hình khác lại thấy lạ là tại sao nó lại hiện ra randomly cho mỗi tấm hình, đâu có ở cùng một vị trí đâu? Tấm này là lúc có tiếng động lạ thường và nỗi lên nhiều hình tròn và rõ ràng nhất, những tấm hình sau này thì n~ vòng tròn xuất hiện thường xuyên hơn lúc mới tới nữa, nhưng không nhiều và rõ bằng lúc này. Suốt khuya hôm qua tại hiện trường thì không thấy, chỉ có hiện ra trong hình thôi. It's really weird, nhưng tui vẫn hy vọng là có một lời giải thích khoa học (ánh sáng ban đêm?) hay chuyên môn kỹ thuật (digital camera error?) cho chuyện này ... bởi vì những gì xảy ra sau đó còn dị thường hơn nữa ... nãy giờ 2 tụi tui đã đi vòng quanh cái hàng rào nhìn vô đâu thấy gì ở trỏng, nên tính bỏ đi rồi, giờ sao lại có âm thành kỳ quái nổi lên từ hướng bãi đất trống, thật là lạ quá !!! 2 thằng lúc đó bắt đầu thấy hơi sờ sợ, (ok, thực ra thì tui biết là chính mình thấy lạnh gáy, chứ anh bạn Tui kế bên suy nghĩ gì thi tui sao biết được). Ý nghĩ đầu tiên là có lẽ có ng` nào đó ở trong ngôi nhà trong vườn dâu hoặc nằm trong cái hộp gỗ bầy bên ngoài để bán dâu, họ thấy có tiếng người rồi lục đục mở khóa bước ra dòm xem coi có ai đến phá phách gì hông. Nhưng không thể vì rõ ràng là âm thanh lạ được phát ra từ bên kia đường Hazard. Tuy vậy tụi tui cũng quay qua nhìn cho kỹ khu vườn dâu, rõ ràng là hông có ai, và hàng rào vườn dâu thì đứng trơ trơ đó không hề lay chuyển gì hết. Âm thanh quả thực từ bên kia khu nhà ma phát ra.

Tụi tui quay nhìn về hướng bên kia đường và thấy hẳn là cái hàng rào sắt kia có lay chuyển đôi chút. Tui kêu Tui (đang cầm máy chụp cảnh tui và chiếc xe vì sắp đi về) chụp liền để làm chứng hiện tượng lạ. Rất rất rất rất tiếc đây chỉ là máy digital camera chứ hông phải video camera để quay lại sự chuyển dịch của cái hàng rào sắt kia và cũng hông thể ghi lại n~ âm thanh quái dị lúc đó.  Kể ra thì dông dài nhưng n~ sự kiện có tiếng động lạ, rồi nhìn quanh vườn dâu xem có ai hông, rồi n~ tấm hình bên kia đường xảy ra rất nhanh.
Sau đó không ai bảo ai hai đứa từ từ bước về hướng bên kiạ Lúc đó 2 thằng quả quyết chắc chắn là tiếng động phát ra ngay từ hàng rào bên kia chứ không thể nơi nào khác.  1 ý nghĩ khác thoáng qua trong đầu là có thể trong hàng rào bên kia có 1 cái lều hay gì đó có ng` ở, có thể là tụi homeless chui vô kia ngủ thấy có ng` đến họ giả ma cho ng` ta sợ để họ còn có chổ trú ẩn. Vì thực sự lúc đó trời tối lắm, ánh đèn đường thì hiu hắt, vàng vàng không có rõ chút nào, chụp hình nhờ flash mới thấy sáng lên tí vậy thôi, và như các bạn có thể thấy chung quanh toàn là bóng tối. Có thể đã có ng` trong khu đất trống nãy giờ (có thể even họ nằm ngay giữa "3 nấm mồ" ) mà tại tối quá tụi tui đã không thấy.

1 ý nghĩ khoa học khác nữa là có thể có người chơi đùa gắn hệ thống motion sensor gì đó hể tối khuya có ngườ đứng gần hàng rào thì thay vì bật đèn (như những cái đèn chúng ta gắn quanh nhà) thì hệ thống này sẽ bật những cái speakers nho nhỏ phát ra âm thanh ghê ghê hù người ta chơi. Tui đã đọc qua nhữngchuyện như vầy rồi. Người ta làm vậy để dấu của hoặc để phá chính chủ khu đất rồi mua lại đất với giá rẻ. Thời buổi này chế 1 hế thống như vầy đâu có mắc.  Chắc Tụi bên kia cũng suy nghĩ giống vậy. Cộng thêm sự tò mò với lại nãy giờ cũng chưa có gì ghê gớm nên 2 đứa băng qua đường trở lại xem sau. Biết đâu chừng "phá án" một vụ lừa đảo bà con vùng Little SàiGòn từ trước tới giờ. Lúc bắt đầu bước xuống đường thì có tiếng Lạch cạch .. lạch cạch rồi lại leng keng.  Tiếng động xểnh xoảng như tiếng kim loại đụng vào nhao từ những mắc trong sợi dây xích phát ra ...
T và tui băng qua đường rồi và đi vòng vòng trên Euclid hướng xuống Bolsa vì mặt Euclid này là đường lớn có nhiều đèn và sáng hơn chút xíu, nhưng không thấy gì đặc biệt. Lúc đó tiếng động cũng đã ngưng rồi .. 2 thằng quay ngược trở lại và từ từ mò dọc theo Hazard hướng xuống Bushard , mắt nhìn vào trong bãi đất trống tối tăm, nhưng tuyệt nhiên không thấy di chuyển gì trong đó, tay thì mon men cái hàng rào sắt lạnh lạnh, bấy giờ sau gáy cũng lạnh lạnh, lưng thì hơi hơi rướm mồ hôi rồi, nên từ từ thấm lạnh xuống toàn thân ... khi chúng tui đi xuống cuối cái hàng rào thì cả 2 cùng sững sờ nhận ra ...cái hàng rào sắt đã được mở tự bao giờ ? mặc dù chỉ vài phút trước đó Tui và tui đã đi vòng qua vòng lại cái hàng rào đó nhiều lần tìm cách vào trong. Mong chụp cho bằng được tận cảnh hình "3 ngôi mồ" mà chúng tôi cho là chỉ là 3 ụ đất, và chẳng có gì huyền bí trong bãi đất trống này cả. Hầu để chứng minh rằng n~ lời đồn đãi chỉ là trò bịa đặt. 2 thằng còn nghĩ tới việc đôn nhao lên đặng trèo vào, nhưng thấy hàng rào cao quá với lại cũng sợ cái vụ trespassing gì đó lỡ bị ng` ta kêu cảnh sát tới thì sao ? nhưng thật lạ lùng là cánh cửa đã được mở ra tự bao giờ và dây xích sắt được khóa lại nằm ngay ngắn vào một bên... như vậy phải chăng tiếng động hồi nãy là dó có "người" nào đó cầm chìa khóa ra mở ổ khóa này ? chúng tôi bán tin bán nghi, cho là có lẽ do hồi nãy mình hồi hộp quá, lại sợ tội tresspassing nên đã không nhìn kỹ là ổ khóa xích sắt đã được mở ra trước, .. chứ không phải là điều huyền bí gì cả ... và tụi tui cũng đã nghe qua nhiều ng` có gan không tin vào chuyện ma quỉ nói có từng đi qua khu nhà này, tò mò muốn vào xem thực hư, nhưng cửa lúc nào cũng bị khóa lại, vì thế không vào được. Thế bây giờ hoàn cảnh 2 thằng tui khác nào như có ng` ra mở cửa mời mình vào nhà chơi. nhưng cũng nghe nhiều câu chuyện không may mắn xãy ra cho n~ ng` tìm cách mua nhà và n~ ng` homeless ngủ trong nhà ... sợ thì có sợ rồi đó, thế nhưng ... đã có công đi tới đây, cửa đã được mở, .. chẳng lẻ lại phụ lòng "người ta" ... đã đến nước này rồi ...thôi thì một liều ba bảy cũng liều ...

Thiệt tình, lúc đó tui cũng phân vân lắm, nữa muốn kéo cửa vô đại, nữa muốn bỏ lên xe chuồn về cho rồi. Những mẩu chuyện về những ngôi nhà ma, những bãi đất hoang, nấm mộ sau vườn của NNN download từ trên VCF lướt qua trong suy nghĩ. Những hình ảnh ghê rợn đó từ trong tiềm thức nhào ra, chạy lộn xộn trong đầu tuị Bãi đất trống này hội tủ đủ nhữngđiều kiện của một câu chuyện mạ Câu nói "thà tin còn hơn không" cứ văng vẳng bên tai. Rồi hình ảnh kinh dị của cô bé bị chôn sống dưới giếng trong phim The Ring hiện về. Họ đã yên mồ yên mả sao còn vô đây quấy phá làm gì. Biết đâu chừng sự đường đột này sẽ khiến ma lực huyền bí nào đó dưới 3 ngôi mộ kia xuất hiện và sẽ quấy nhiễu tui, gia đình tui, rồi cộng đồng VN ở Little SaiGon, hay bất kỳ ai tò mò đặt tai nghe về câu chuyện, hệt như trong phim thì sao ?!?

Rồi chuyện về những người hiếu kỳ tới đây tìm hiểu bị điềm chẳng may xãy ra như rớt máy chụp hình, bị đụng xe, lâm trọng bịnh. Rồi có những con người gan dạ cá cược với nhau nhưng lần nào tới cũng thấy một ổ khóa to đùng ngay trước cửa đành thôi tiu ngỉu quay về. Họ đã không vào tới bên trong được, nhưng ít ra họ cũng có mạng quay về. Trước nay toàn nghe chuyện không hay xãy ra cho những người đến đây.  Từ xưa đến giờ nào có ai đến rồi hí ha hí hững đi về nói lại "ê mày, trong đó vui lắm, đi thử cho biết đi!" Mà tại sao đến phiên tụi tui cánh cửa lại mở ra một cách thần bí như vậy ?!?

Trong đầu mỗi chúng ta đều có 2 dòng suy nghĩ trái ngược. Ngay khi chúng ta đang việc từ thiện, một hành động nhân đạo, vốn biết đó là một chuyện tốt đi chăn nữa, vẫn có một tên nào đó ngồi trong đầu cười khinh khỉnh "hehehe, đúng là vô công rồi nghề, ăn cơm nhà vác ngà voi" hay "hahaha, làm chỉ để ng` khác nhìn vô thấy rồi khen sao nhà ngươi tốt quá". Hay lúc chúng ta đang làm chuyện xấu xa, độc ác, thì cũng có một lương tâm cắn rứt, suy nghĩ rằng làm xong mai sẽ đi ăn chay hay đi sám hối chuộc lại lỗi lầm. Có hông? Tui đoán trong tâm ai cũng có 2 cái tư tưởng nghịch nhau vậy.

Thì tui hiện giờ khi đối phó với chuyện này cũng rất phân vân vậy. Tui sợ nhưng cũng muốn vào để chụp 1 tấm hình chứng tỏ mình đã không nhát gan như những người khác. Nhưng lại không biết chuyện mình làm sẽ có kết quả gì. Nếu không may xảy ra cho mình thì hông nói gì, còn chỉ vì tò mò mà mệnh hệ gì thì gia đình ng` thân lo lắng có phải là liên lụy đến mọi ng` hông nào ? Hậu quả không lường trước được.

Nhưng mà, bản chất hiếu kỳ muốn tìm hiểu lại dâng lên. Văng văng bên tai tui nghe như có ai mời gọi:

"...vào đây chơi"

..."vào đi, vào đi, vào đi"

... ... "thôi vào đi mà"

Chợt nhớ hôm nao ở VN, có những khu vực đã được dựng bảng cảnh báo rồi người quen khuyên nhủ là có đầy dẫy ma .. ... túy, xì ke, mại dâm còn dám xách xe Honda chạy ... ngang. Chẳng lẻ bây giờ ở đây chỉ là một bãi đất trống mà mình lại không dám bước vào ? Tui quay lại nhìn Tui có phải là Tui vừa dụ tui vô không. Nhưng lúc đó rõ là Tui đang nghiến răng, gương mặt Tui cũng phân vân cặp mắt dao động nao núng hệt như tuị

- Vậy ai vừa kêu tui đó !

Càng về khuya quang cảnh càng tĩnh mịch. Đã không còn thấy xe cộ nào chạy ngang qua đây. Lúc bấy giờ trời đổ lạnh lắm rồi. Hay là mồ hôi tui đổ ra nhiều quá ? Cũng chẳng biết nữa. Giữa những giây phút sợ hãi đó đột nhiên tui nhớ lại lời hát

Anh đến thăm em đêm ba mươi
Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi
Anh nói với người phu quét đường
Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.

Tui thầm nghĩ. Ừ, mình đâu phải đi đào mồ đào mả ai ăn cắp vàng hoặc luyện bùa thiên linh cái gì đâu. Nhớ lại trên đường đi 2 đứa đã quan niệm là đến đây để ... thăm ma mà. Tui xốc chiếc áo khoác lại, mạnh dạng kéo cổng ra, quay lại cười trấn tĩnh T. "Hưm... đêm nay trời tối không trăng không sao, khác nào đêm 30 trong bài hát" tui thầm nghĩ. Tui nháy mắt với Tui chụp cho một tấm hình làm bằng chứng đã đi vào khu nhà ma đêm nay. Sau khi chụp xong tấm hình tui quay lưng lại từ từ đi vào trong bãi đất mạ Tui nghe tiếng chân của Tui nhè nhẹ sau lưng. Tụi tui từng bước từng bước một tiến tới 3 ngôi mộ ở ngay chính giữa bãi đất ma.

Tui có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình chổ lồi chổ lỏm chứ không bằng phẳng. Cách đây vài năm ng` ta đã vội vàng kéo xập ngôi nhà ma rồi từ đó đến nay bãi đất này được bỏ hoang như vậy. Không có ai chăm sóc, cỏ dại mọc lan tràn rạ Đèn đường chỉ chiếu tí ánh sáng mờ mờ ngoài hàng rào chứ đến vòng trong này thì hầu như không thấy rõ gì cả. 2 thằng im lặng dọ dẫm đi trong bóng tối. Tui hông nói gì, Tui cũng hông nói gì. Có thể nghe được tiếng thở phì phò của nhau phần vì hồi hộp và phần thì trời lạnh nên khó thở.

Mặc dù chung quang bãi đất này đều có n~ căn nhà khác, nhưng lúc bấy giờ bốn bề đều im phăng phắc. Giữa không gian vắng lặng này tui cảm giác như có 1 làn hơi lạnh từ trong xương tủy lạnh rạ Cộng thêm cái lạnh bên ngoài nữa, làm tui cũng hơi run run. Chợt nghe như có n~ âm thanh xì xào nho nhỏ nỗi lên chung quanh tui mặc dù tối đó hoàn toàn không có gió. Rồi n~ tiếng xì xào đó lại thôi. Thêm vài bước nữa tui chợt muốn quay phắt trở ra ngoài ngay, chẳng muốn bước vào thêm bước nào nữa. Nhưng có Tui đi bên cạnh tui cũng an tâm lại phần nào. Vả lại đến nước này mà quay về cũng hơi quê với T. Tui lưỡng lự rồi chậm chạp nhấc thêm 1 bước. Trời lúc đó tối, tối lắm. Càng ngày tui càng đi chậm lại vì sợ té và sợ ...ma .

Tưởng cũng lâu, độ chừng vài phút, 2 thằng mới tới được giữa bãi đất ma, mặc dù khoảng cách từ cổng vào đây chỉ chừng mươi mét. 2 thằng đứng yên lại một hồi lâu để cảm nhận. Tui thấy lưng và 2 bàn tay mình mồ hôi ra nhiều rồi, ươn ướt và lạnh sao đó. Cổ họng thì nghèn nghẹn và khô khộ Cảm giác sợ hãi xen lẫn với sự vui sướng chinh phục được đỉnh cao mới, đó là dám làm n~ gì mà trước giờ ít ai làm quạ Đột nhiên tui nghe tiếng lách cách phát ra sau lưng mình và có một tia sáng lóe lên giữa bóng đêm. Giựt mình tui quay lại ... Tui yên lặng chụp hình. Tui định thần nhìn kỹ. Qua tia flash từ máy digital camera tui chợt nhận ra 3 miếng đất nhô lên quả thật mang hình 3 ngôi mộ với cỏ hoang mọc leo cả lên trên. Không một dấu hiệu gì giống như là để làm dấu Power line hay Gas line cả. 2 trong 3 ngôi mộ nằm song song với nhau còn 1 ngôi mộ nằm riêng ra một phía. 2 ngôi mộ gần nhau thì dài và lớn hơn ngôi mộ kiạ Cả 3 quây quần lại thành một vòng tròn ngay giữa bãi đất mạ Giống như đây là một gia đình có 2 người lớn và một em bé. Giữa bãi đất trống tại sao lại có 3 ngôi mộ này ?

... Xin thú thật với các bạn khi type những giòng này đã là hơn 2 giờ sáng. Mặc dù đã 3,4 ngày trôi qua nhưng khi ngồi đây nhớ lại chuyện xãy ra khuya hôm đó, tui vẫn còn cảm thấy sởn gai ốc. Đôi lần tui gọi điện thoại cho Tui nhưng Tui đều tránh né chuyện này. Hể tui vừa hơi nhắc đến thì Tui cứ khăng khăng không muốn bàn tới, cứ nói tui "thôi đừng nhắc chuyện này nữa". Vì những chuyện kế tiếp thật là kỳ bí và khiếp đãm quá. Nhà đang bật heat mà tui thấy lạnh xương sống và nổi da gà.

Tui chỉ sợ mang sự không may mắn đến cho các bạn trong forum VCF này. Có thể làm kinh hãi nhưng ng` mang bịnh yếu tim hay nhạy cảm. Những điều xảy ra sau đó thật là kinh dị có cả sự chết chóc.

Nhớ lại, lúc trên đường đi còn nói chuyện rôm rã, chứ thiệt tình hồi ra đây đến giờ, hầu như 2 đứa yên lặng. Nhất là sau khi tụi tui tính đi về rồi hàng rào run lên xoàn xoạt như mời gọi tui trở lại, thì chắc luôn là chưa tên nào hé miệng nói với tên kia điều gì. 2 đứa chỉ liên lạc bằng ánh mắt, bằng cử chỉ. Nhưng rõ là có lúc tui cảm thấy như tui "nghe" được ý nghĩ của Tui mà Tui hông hề hé môi gì cả, và hình như Tui cũng vậy.

Tui suy nghĩ mông lung nhiều lắm, giờ cũng chẳng nhớ lúc đó mình nghĩ gì nữa. Sau một hồi tụi tui đi tản tản ra xung quanh 3 ngôi mộ dò xét. Cũng hông thấy hiện tượng gì đặc biệt cho lắm. Tụi tui nhìn nhau ý "nói" thôi đi về. 2 thằng lầm lũi bước lại cánh cửa. Cả 2 cùng thẫn thờ ...

...không thốt lên được tiếng nào ... ....

... .... cánh cửa đã .... đã được đóng lại từ bao giờ!

2 thằng sững sờ nhìn cánh cửa đã được khép lại tự lúc nào. ...

... Tui nhìn qua tui, tui nhìn lại T.

Tui thấy Tui miệng há hốc rạ Tui thì nhớ rất rõ là mình bước vào trước rồi Tui mới theo sau. Thế nhưng sau đó tui không hề nghe tiếng Tui đóng cửa lại. Qua ánh mắt của Tui tui nhận ra ngay Tui xác nhận điều đó. Và ý chừng như Tui hỏi lại tui "có phải H quay lại đóng cánh cửa giởn chơi hông?" Nhưng rồi Tui đọc được và hiểu ngay trong ánh mắt sợ hãi của tui là "không phải". Và rõ là nãy giờ 2 thằng đi kế bên nhau vào chổ 3 ngôi mộ mà. Bấy giờ 2 đứa ngỡ ngàng cùng một ý nghĩ :

- Thế ai đã đóng cánh cửa này ?!?

Trong lúc tụi tui còn đang bàng hoàng không biết nên làm gì thì ...giữa không gian im lặng như tờ 2 thằng càng thêm hoảng hốt khi chợt nghe sau lưng vọng lên một tiếng kêu thật thảm thiết...

Hai thằng giựt bắn người, quay lại nhìn ra sau lưng. Trời ơi! Giữa bãi đất tha ma là một con mèo đen nằm phục lên trên ngôi mộ nhỏ. Con hắc linh miêu giương cặp mắt xanh lè lên nhìn 2 đứa tụi tui kêu thật ai oán Meeeeeooooooo .... Meoooooooooooo

Tui run lên vì sợ£. 2 thằng tranh nhau chạy lại mở cửa thoát thân. Tui thấy Tui đụng vào chốt cửa rồi nhưng lại giật mình quay lại. Tui đoán là Tui tính chụp thêm 1 tấm hình con mèo này nữa làm chứng rồi mới chạy rạ Nhưng riêng tui thì sợ lắm rồi nên bất chấp là mang tiếng nhát gan. Tui lách qua T, giơ tay tính kéo chốt cửa lên. Nhưng ngón tay tui vừa chạm vào cửa thì có một luồn điện chạy phực qua làm tui hết hồn co tay lại. Giờ tui mới hiểu ra hành động vừa rồi của T. Sau lưng 2 thằng tui, con linh miêu vẫn cất lên n~ tiếng meo meo não nề. Tui quay lại nhìn T. Tui cũng hoảng lắm rồi. Xong Tui cũng thử một lần nữa. Tui vừa chạm tay vào hàng rào, tui nghe nổ tạch tạch và chổ bàn tay của Tui với hàng rào lóe lên như nẹt lửa. Tui rút tay về ngay và nhìn sang ý kêu đến phiên tui thử đị Tui vừa bị điện giựt rồi cũng sợ lắm nhưng biết làm sao đây. Tui lại thò tay ra và cũng bị giựt còn mạnh hơn hồi nãy nữa. 2 tụi tui ngán rồi không đứa nào dám thò tay ra đụng cửa hàng rào sắt nữa....

Trong khi đó trên nấm mộ nhỏ kia con linh miêu vẫn kêu lên từng tiếng thê lương sầu thảm ...

Hông hiểu sao nãy giờ 2 đứa tui hông sợ gì hết. Nhưng bây giờ nghe tiếng con linh miêu này kêu lại hoảng sợ đến thế. Tui nghĩ lẹ qua trong đầu cầu nguyện đủ thứ. Nào là Chúa, Đức Mẹ Maria, Phật Thích Ca, Quan Thế Âm Bồ Tát, thánh Ala, đức Jehovah, đức thầy Huỳnh Phú Sổ, ...tùm lum hết ... Hắc linh miêu tử kia vẫn không ngớt kêu vang. Mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau đổ ra trên lưng tuị Tui thấy chưa bao giờ lạnh như lúc này ... Tui và Tui nhìn nhau sợ hãi. Tui như đang lẩm bẩm " chết rồi H ơi! chết rồi! làm sao thoát ra bây giờ, có ai cứu mình hông, chết rồi H ơi! ". 2 đứa như nghệch ra hông biết làm sao thoát thân đây. Trong lúc hoang mang tui chợt nhớ đến bài học căn bản đầu tiên ở trại chuyển tiếp Thái Lan là ở trên đất Mỹ nếu bạn có chuyện gì cần giúp đỡ khẩn cấp thì hãy gọi số 911. Tui nghĩ lại mình có thói quen để cellphone trong túi quần bên trái. Tui chụp tay xuống nhưng sao thấy đùi trái phẳng trơn hông có gì cộm lên cả. Tui thọc tay vô túi quần phải cũng hông có gì. Tui lục tung hết các túi áo khoác, tui mò mẫm xuống 2 túi quần sau cũng hông thấy cái cellphonẹ Rõ ràng mình CÓ đem theo cellphonẹ Tui nhớ lúc trên đường đi còn dùng phone gọi rũ VIT Quay đi ra chung nữa mà. ... vừa sợ vừa bực mình! chẳng lẻ mình làm mất cái cellphone trong lúc cần nó nhất như vầy !

Tui móc hết túi này đến túi kia mà vẫn không tìm thấy cái cellphonẹ Con linh miêu kia thì cứ ngồi đó giương cặp mắt ma quái nhìn 2 đứa tui mà kêu meo meo thiệt là thảm thiết. Nghe mà rợn tóc gáy. Tui loay hoay nhìn xuống đất xem có đánh rơi cái phone không. Nhưng trời quá tối đi, hông thấy gì hết. Trong lúc gần như tuyệt vọng đó tui bỏ tay vô túi quần trái phía trước lần nữa thì đụng ngay một vật bằng sắt lạnh lạnh. Nó đây rồi! Mừng quá tui rút phone rạ Lụp chụp mãi tui bấm được số 9 1 1.

Sau khi reng reng vài tiếng, đầu dây bên kia một giọng nữ thánh thót cất lên hỏi tui cần giúp gì hông. Tui lấp bấp trình bày sự việc bị stuck trong 1 cái hàng rào tại Euclid và Hazard ở thành phố Westminster vậy vậy. Nữ nhân viên kia bình tĩnh khuyên tụi tui cứ an tâm, đừng hoảng hốt, don't worry cô ta sẽ send người đến help liền. Khoảng chừng một phút sau có 2 chiếc xe cảnh sát chớp đèn từ hướng ngã tư Euclid và Westminster chạy xuống. Hông hiểu sao lúc thấy ánh đèn xe cảnh sát từ xa, 2 đứa chúng tui tự nhiên như tỉnh rạ Lúc đó như có một làn sóng vô hình ấm áp phủ lên cả 2 đứa, tui hông thấy lạnh nữa. Đồng thời đem lại cho tui một cảm giác bình an vô sự như là chưa có chuyện gì kinh dị xãy ra vậy. Chỉ thấy bóng dáng 2 chiếc xe tiến đến gần mà tui từ sợ sệt chuyển qua an tâm.

2 chiếc xe cảnh sát trờ đến, quẹo phải trên đường Hazard rồi dừng xe bên phía vườn dâu.

Tự dưng tui nghe tiếng lách cách bên tai thì ra Tui lại bấm máy chụp hình rồi. Tui không ngờ Tui cũng trở lại bình thường nhanh như vậy, mặc dù trước đó thôi 2 đứa còn hoang mang không biết làm gì.

Xe ngừng lại, 2 viên cảnh sát bước ra đứng bên kia soi đèn pin về hướng bãi đất ma ...

Thấy 2 viên cảnh sát rồi, tui mừng lắm. Quên cả sự sợ hãi vừa rồi, một tay tui kéo chốt cửa lên, tay kia xô cửa bước rạ Thật lạ thay, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra mà hông có hiện tượng giựt hay xẹt lửa nữa.

2 vị cảnh sát ngoắc đèn pin ý chừng họ muốn hỏi thăm. Tui bước đến nói chuyện với họ. Trong khi đó Tui quay vào trong chụp được 1 tấm hình con linh miêu.

2 nhân viên cảnh sát chợt hỏi tụi tui đi đâu vào giữa đêm khuya như thế này. Tui trình bày rằng tụi tui nghe đồn bãi đất này có ma. Nhân việc gần đây đọc được một bài viết online nên 2 đứa tò mò rũ nhau ra đây xem sao. Nhân viên cảnh sát tóc trắng tỏ vẻ ngạc nhiên nói rằng anh ta được chuyển về đây tuần tra hằng đêm khoảng 3 năm nay rồi sao chưa hề nghe ai nói đến việc căn nhà ma này. Anh ta còn vặn hỏi thế những lời đồn đãi về căn nhà ma này như thế nào. Tui thuật lại n~ chuyện đọc trong post của BlueTiger và n~ chuyện khác tui nghe từ bạn bè. Anh ta nghe xong chỉ cười hề hề.

Đang nói chuyện tui quay lại nhìn về hướng 3 ngôi mộ thì một lần nữa cảm giác kinh hãi lại xâm chiếm tâm hồn tui ... Từ hồi nào, phía bên kia đường Hazard con hắc linh miêu đã di chuyển ra ngoài hàng rào đến gần góc ngả tư đường ngồi giương cặp mắt xanh lè chăm chú nhìn 4 người chúng tôi.

Tui ú ớ hướng tay mình chỉ về linh miêu. Vị cảnh sát tóc trắng giơ cao đèn pin hướng về bên kia đường. Ánh đèn quét tới nơi, linh miêu bỗng rú lên một tiếng thật lạ và quay đầu bỏ chạy. Nghe tiếng rú đó 2 vị cảnh sát băng qua đường rọi đèn chiếu theo. tui và tui nhờ có 2 vị cảnh sát gần đó nên cảm thấy lên tinh thần vọt qua đường theo họ. Dõi mắt nhìn theo thì thấy linh miêu chạy dọc trên Euclid về hướng đường Bolsa.

Chạy được mươi căn nhà linh miêu nhãy lên cào cào vào khoảng không như gặp phải một địch thủ vô hình nào đó. Tụi tui tiến gần hơn thì thấy linh miêu đã thôi nhãy lên cào xé mà nằm dãy dụa một cách đau đớn, thét lên n~ tiếng thật quái dị.

Đến nơi tui định thần nhìn kỹ thì thấy con linh vật nằm thoi thóp trên mặt đất không còn cử động được nữa. Máu từ miệng trào ra từng hồi.

... thế nhưng ...

... đây không phải là một con mèo nhỏ như lúc nãy. ...

... ... con linh vật hiện nguyên hình lên là một con chó đen thật lớn.

Nhân viên cảnh sát tóc đen chạy xe tới , bồng con chó bỏ vào băng sau xe nói rằng sẽ đem đi cấp cứu tại một bịnh viện thú vật gần đó. Chiếc xe đảo 1 vòng chạy ngược lên hướng đường Garden Grove. Vị cảnh sát còn lại vào xe nói gì với tổng đài đó.

Trong lòng tui và tui lúc đó cũng ngổn ngang trăm mối. Nhưng có 1 vị cảnh sát kế bên tui an tâm phần nào. Tui xin viên cảnh sát còn lại chụp 1 tấm hình kỷ niệm buổi tối đầy những sự kiện kinh hoàng này....

Anh ta vui vẻ nhận lời xong bảo tụi tui rằng khu vực này rất là nguy hiểm thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ chết người; những vụ trộm cắp; giết ng` cướp của; băng đảng bắn nhau. Đó là lý dọ họ thường xuyên đi tuần tra vòng quanh khu vực này. Cho nên khi nãy vừa nghe tin dispatch từ 911 họ mới có thể đến nhanh như thế. Sau cùng anh ta cảnh báo tui và tui từ rày về sau đừng nên đi gần khu vực này từ chạng vạng tối đến tờ mờ sáng để tránh điềm không hay xảy ra cho bản thân mình. Lúc đó nhân viên cảnh sát kia điện đàm về báo cho nhân viên tại hiện trường rằng: khi anh ta đến bịnh viện thú vật mở cửa sau ra... thì con chó nằm trên nệm sau xe không còn là một con chó đen nữa, nó đã biến mất ...mà thay vào đó là một con chó trắng !

Quá kinh hãi rồi, tui hối tui đi về ngay.

oOo

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/vungdatchettrenduongeuclid Thu, 21 Mar 2013 17:11:05 GMT
Chuyện Ma: Chuyện Có Thật Trong Gia Đình Tôi (Sưu Tầm) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/chuyencothattronggiadinhtoi Chuyện Có Thật Trong Gia Đình Tôi (Sưu Tầm)

Má tôi phải nói là một người rất ghét chuyện đồng bóng, ma quỷ, bói toán... như vậy mà chuyện lại xảy ra ngay vào Má tôi. Tôi có một đứa em ruột, nếu nói theo kiểu người miền Nam, là cô em thứ Tư trong gia đình, chết đúng vào năm 12 tuổi. Lạ một điều là ngày chết của cô ấy so sánh với ngày, giờ năm sinh là vừa tròn một con Giáp, không thừa thiếu chút nào. Sau khi cô ấy chết được mấy năm, bỗng tự nhiên trở về nhập qua xác của Má tôi làm cho mọi người trong nhà hết hồn, nhưng sau nhiều lần như vậy dần dần gia đình cũng quen đi và không còn sợ nữa. Khi về cô cho biết là một nhân vật ở cõi trên (có chức sắc và danh hiệu đàng hoàng, nhưng tôi không muốn nêu lên đây). Cô ta cho biết vì có nhân duyên nên đã đầu thai vào trong gia đình chúng tôi... sau khi ở đúng một con Giáp (12 năm) thì hết nhân duyên nên về lại cõi trên... Nay vì muốn tạo phước cho bá tánh nên về lại trần gian, mượn thân xác của Má tôi để cứu người đời...

Tôi còn nhớ, mỗi lần về như vậy, cô bảo đốt cho cô nguyên một bó nhang lửa cháy đỏ hừng hực, rồi cầm bó nhang đang cháy vuốt qua lại trên tay, trên mặt (dĩ nhiên qua thân xác của Má tôi lúc đó, vậy mà sau khi cô ta xuất đi, Má tôi không bị một chút phỏng, hoặc thương tích gì hết).... Ban đầu cô chỉ giúp người nhà chữa bệnh, mà điển hình đầu tiên là chữa bệnh tim cho Má tôi. Má tôi có bệnh tim rất nặng, đi bác sĩ nào cũng đều bó tay. Bệnh tim của Má tôi nặng đến nổi chỉ cần có một người nào đó nói hơi lớn tiếng một chút, hoặc giả ai làm rớt bể một vật gì ngay bên cạnh, là đủ để bà ta xỉu rồi. Các bác sỉ chẩn bệnh cho Má tôi bảo rằng bà không thể sống quá một năm, nếu không được thay tim. Năm đó là năm 1969, gia đình tôi đang ở Nha Trang... vậy mà từ đó đến nay đã hơn 35 năm, sau khi cô em tôi về chữa cho Má tôi, bà vẫn còn sống…

Cô em tôi về chỉ dùng nhang khoáng vào ly nước lạnh và dặn sau khi cô ta xuất đi khỏi xác của Má tôi thì cho Má tôi uống liền… làm như vậy vài lần, đồng thời cô ta dặn người nhà đi ra đồng, kiếm giây chùm bao, nhổ cả thân, rể, lá mang về xắt nhỏ ra rồi đem phơi khô, sau đó nấu nước uống thay cho nước trà mỗi ngày… Ở nhà làm đúng như cô dặn, sau một thời gian bệnh tim của Má tôi không hiểu tại sao gần như không còn hoành hành Má tôi nữa, các bác sĩ khám lại cho bà cũng rất là ngạc nhiên, vì chính các vị này trước đây đã từng chẩn đoán cho Má tôi và kết luận rằng Má tôi sẽ không thể nào qua khỏi nếu không được thay tim... dần dần hàng xóm láng giềng biết được, kéo sang nhà van vái cầu xin cô em tôi về để chữa bệnh.

Cả gia đình lúc bấy giờ thật là rầu, cứ chiều chiều sau khi cơm nước xong thì hàng xóm và ngay cả những người ở thật xa nghe đồn, đã đến chật hết cả nhà… Ba Má tôi và anh em chúng tôi không muốn bị quấy rầy không khí gia đình sau một ngày làm việc vất vả... vì bà con cứ đến hàng ngày như vậy chịu sao nổi, một khi cô em tôi nhập về thì cũng phải hết mấy tiếng đồng hồ, bữa nào cũng khuya trờ khuya trật mới đi ngủ được... nhưng nghe bà con than van, cầu khẩn quá, Má tôi không còn biết làm sao hơn, đành phải cho họ vô nhà. Đôi khi chịu hết nổi, Ba Má tôi phải thắp hương cầu xin cô em tôi đừng về nữa, nhưng cô ấy vẫn cứ nhập về hoài và chữa bệnh cho không biết bao nhiêu là bệnh nhân, chỉ bằng vào phương pháp đơn giản dùng nhang khoáng vào ly nước lạnh hoặc vào các cây cỏ tầm thường... vậy mà hầu hết các bệnh nhân đều khỏi cả mới là lạ và tuyệt đối không lấy của ai một đồng bạc nào... cũng có nhiều người để tiền lại, nhưng cô em tôi la hét dữ lắm và bắt cầm tiền lại hết. Khoảng năm 1969, 1970 gia đình tôi ở đường Hùng Vương, Nha Trang rất nổi tiếng về chuyện này.


Sau đó gia đình tôi đổi về Saigon. Ba tôi mua một căn nhà ở cư xá Tô Hiến Thành, gần trường đua Phú Thọ, của một ông Đại Úy trong QLVNCH. Nhà ông này rất dài, ông ta cắt ngang phân nửa bán cho gia đình tôi. Hai bên vẫn qua lại với nhau hàng ngày rất thân tình. Trong thời gian này, thỉnh thoảng cô em tôi cũng có nhập về… Năm 1973, trong một chuyến công tác bằng trực thăng bị địch quân bắn rớt, ông Đại Úy này đã tử trận, không để lại một lời trăn trối nào cho vợ con... Ông ta chết được khoảng vài tháng thì một đêm cô em của tôi lại nhập về qua xác Má tôi nữa, chuyện vãn một hồi cô em tôi bảo đi gọi bà vợ ông Đại Úy đến để cô có chuyện giúp cho... Sau khi bà vợ ông Đại Úy sang, cô hỏi bà ta có muốn chồng bà về thăm hay không??... bà này sợ quá, chưa biết trả lời ra sao. Chúng tôi vì đã chứng kiến chuyện lạ nhiều lần rồi nên không có gì ngạc nhiên hết, vì thế cả nhà thúc dục bà ta xin cô em tôi cho chồng bà về thăm đi. Trong bụng bán tín bán nghi, bà ta đã xin thử cô em tôi. Cô ta nói được rồi, hãy chờ đó đi cô ta sẽ dẫn cho về gặp mặt… nói xong cô xuất đi. Một lúc lâu sau, ông Đại Úy nhập về qua xác của Má tôi. Lúc đầu mọi người không ai biết đó là ông ta, nhưng sau khi thấy bà vợ và mấy đứa con nhỏ ngồi trước mặt, ông ta khóc òa và sau đó là những lời kể lể, thì cả nhà mới biết đó là ông.

Chuyện làm cho mọi người giật mình là, có những chuyện chỉ có vợ chồng ông ta biết thôi chứ người ngoài không thể biết, đã được ông nói ra qua xác của Má tôi lúc bấy giờ... Đồng thời có một chuyện như sau xãy ra ngay lúc đó mà tôi còn nhớ rất rỏ: Đó là ông Đại Úy có cho bà vợ biết là ông có dấu một số tiền ở sau vách tủ đựng quần áo mà bà này trước đây không biết. Ông ta bảo bà chạy về xem coi còn tiền ở đó hay không? Đồng thời nếu nhà còn rượu thì mang cho ông uống với vì ông thèm rượu quá. (Khi sinh tiền ông này uống rượu như hũ chìm). Bà vợ sợ quá tay chân run lẩy bẩy, không dám về nhà một mình, phải rủ chị giúp việc cho nhà tôi đi cùng...

Một lúc sau thì bà ta trở lại với một gói tiền, được gói cẩn thận trong tờ giấy báo và một chai rượu Johnny Walker. Bà ta sợ đến nổi mặt mày tái mét, chân đi không muốn nổi, chị giúp việc cho gia đình tôi phải dìu bà ta đi. Sau đó bà rót rượu vào một ly cối, ông chồng bảo rót nhiều nhiều cho ông uống vì ông thèm quá và sẽ không có cơ hội uống nữa... cho nên bà vợ vừa khóc vừa run rẩy rót gần đầy cái ly cối đó, đến nổi chúng tôi phải cản lại. Ông Đại Úy qua thân xác của Má tôi, cầm ly rượu uống liền một hơi như người ta uống nước lạnh… Lúc đó tôi chứng kiến cảnh đó cũng hoảng hồn vì Má tôi không biết uống một giọt rượu nào cả. Ngay sau khi vừa uống xong ly cối rượu, bỗng ông ta trông có vẻ khúm núm sợ hãi lắm... lắp bắp nói với vợ rằng ông ta vừa bị quở trách là tại sao lại uống rượu, ông đã uống rượu là phạm luật và không thể ở lâu được, ông nói xong òa lên khóc và ôm hôn vợ con rồi bỗng dưng xuất đi.

Lập tức ngay sau đó cô em của tôi nhập về với một vẻ giận dữ chưa từng thấy và la mắng bà vợ của ông Đại Úy quá trời, cô ta bảo rằng trong thời gian này ông ta không thể hưởng dụng bất cứ thứ gì của dương thế, cho ông ta uống rượu chỉ là hại ông mà thôi... Cô ta còn nói trước khi xin cho về thăm vợ con, ông ta đã được dặn dò rất kỹ là không được hưởng dụng bất kỳ thứ gì cả, như vậy mà cũng làm sai... Bà vợ và các con của bà ta lạy như tế sao năn nỉ xin đừng phạt ông ta. Cả nhà tôi cũng năn nỉ xin cô em tôi cứu giúp dùm. Cô em tôi vẫn nổi giận đùng đùng, cho biết việc này ngoài khả năng của cô và chính cô cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này nữa. Sau đó với thái độ còn rất giận dữ, cô ta xuất đi.

Thật lâu sau khi cô ta xuất đi cả nhà vẫn còn bàng hoàng sợ hãi. Má tôi trở lại con người thật và lạ lùng là bà không bị ảnh hưởng của ly cối rượu Johnny Walker đó chút nào cả, ly rượu mà tôi nghĩ ngay cả tôi lúc đó còn thanh niên, nếu uống một hơi như thế cũng sẽ nốc ao tôi dễ dàng.



Một câu chuyện khác về cô em linh thiêng trong gia đình chúng tôi, nó kỳ lạ đến độ nếu như tôi không chứng kiến và không phải là người trong cuộc thì tôi cũng nghĩ là hoang đường. Chuyện lần này ảnh hưởng trực tiếp tới vợ chồng tôi. Lúc đó vào khoảng đầu tháng tư năm 1973, tôi vừa mới cưới vợ được mấy tháng. Một đêm cô em tôi nhập về, cả nhà tôi lúc đó đã quá quen với chuyện này rồi nên không ai thấy sợ nữa, ngoại trừ vợ tôi. Năm đó tôi đã đi lính rồi, đơn vị đóng tại Phan Rang lâu lâu mới về phép một lần, vợ tôi cùng theo ra ở ngoài Phan Rang với tôi. Nhân kỳ về phép nên tôi dẫn vợ về thăm Ba Má và các em bên gia đình tôi.

Mới lấy nhau mấy tháng, lại ít khi về bên chồng, vợ tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh như vậy hết cho nên rất là sợ hãi khi thấy cảnh cô em tôi về qua xác của Má tôi cầm bó nhang lửa đỏ rực vuốt lên tay, mặt… mà không bị phỏng… cảnh tượng kỳ quái như vậy bảo sao một cô gái mới lớn lên không hãi hùng cho được. Vợ tôi sợ quá kéo tôi ngồi xa xa chứ không dám ngồi gần. Sau khi chuyện vãn với mọi người chung quanh một hồi, bỗng cô em tôi chỉ tay về phía vợ chồng chúng tôi đang ngồi, ngoắc vợ tôi bảo tới gần, vợ tôi sợ điếng hồn không dám tới.

Tôi và mấy cô em gái tôi phải trấn an vợ tôi là:

-Không có gì đâu, hãy lại cho Kim Liên hỏi chuyện đi. (Cô em tôi lúc sinh tiền tên Thu, nhưng sau khi chết, nhập về cô ta cho biết ở cõi trên cô ta tên gọi Kim Liên, ngoài ra còn có chức sắc đàng hoàng).

Tôi phải kéo tay vợ cùng lên ngồi phía trước cho vợ tôi đỡ sợ. Cô em tôi ngắm nhìn vợ tôi hồi lâu, và hỏi vợ tôi rằng:
- Chị có biết Kim Liên là ai không?

Vợ tôi ấp úng trả lời:
- Không biết

Cô ta cười: -
Kim Liên là em của chị nè, chị không biết sao? Chị ngước mặt nhìn Kim Liên đi, Kim Liên giúp cho chị, chứ không hại chị đâu, chị đừng sợ.

Vợ tôi rụt rè ngước mặt lên nhìn. Cô em tôi bỗng dùng bó nhang cháy hừng hực khoáng khoáng trên mặt vợ tôi và bấm đốt ngón tay tính toán gì đó một hồi rất lâu không nói câu nào. Cả nhà hồi hộp chờ đợi không biết chuyện gì. Một lúc lâu sau cô ta bảo vợ tôi rằng: -
Kim Liên giúp chị chuyện này, chị phải nhớ làm đúng theo lời của Kim Liên, không được sai. Ngày mai chị đi mua cho Kim Liên xin một cành huệ trắng, chỉ một cành mà thôi không cần mua nhiều, về nhà chị cắm vào trong một ly nước lạnh, đặt trên bàn và nhớ nói như vầy: "Kim Liên ơi Kim Liên, chị cho Kim Liên cành huệ nè". Cứ kêu tên Kim Liên và nói y như vậy ba lần, xong đợi khi nào có một bông huệ rụng xuống thì lấy bông đó đốt cháy thành than, tán nhuyễn, trộn với nước lạnh rồi uống hết nó. Chị nhớ kỹ chưa?

Vợ tôi sợ quá, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết ấp úng gật đầu.
Tôi cũng thấy kỳ, nên chen vào hỏi:
- Chuyện gì vậy, Kim Liên có thể cho biết được không?

Cô em tôi trả lời không được. Sau này sẽ cho biết còn bây giờ thì cứ làm đúng theo lời của cô ấy dặn. Sau đó cô quay qua nói chuyện với những người khác và không nói thêm lời nào với vợ tôi nữa.

Cả đêm đó vợ tôi sợ quá thức suốt đêm không ngủ được. Qua hôm sau, vợ tôi đi chợ mua ngay một cành huệ và làm đúng như lời cô em tôi đã dặn đêm qua. Cả ngày hôm đó vợ tôi cứ ngồi canh xem bông huệ có rụng không, chờ cả ngày mỏi mòn không thấy gì hết. Tôi thì bực dọc vì ngày về phép đâu có bao nhiêu, mà vợ tôi vì chuyện này không đi chơi được với tôi ngày hôm ấy để cuối cùng gần hết ngày rồi mà có thấy bông huệ rụng gì đâu.

Tôi còn nhớ lúc đó khoảng gần 5 giờ chiều, chị giúp việc cho nhà tôi đang nấu cơm sau bếp, bỗng chị ta gọi vợ tôi nhờ giúp dùm chuyện gì đó. Vợ tôi đi xuống bếp không bao lâu sau trở lên nhà trên liền, thì đã thấy một bông huệ rụng xuống bàn hồi nào không hay. Vợ tôi sợ quá mặt mày tái mét, la lớn lên kêu tôi. Lúc đó tôi đang nằm trên võng đu đưa ở trước nhà, nghe tiếng la cũng hoảng hồn chạy vào xem. Cành huệ có rất nhiều bông, nhưng chỉ có một bông rụng mà thôi. Vợ tôi chờ cả ngày không thấy bông nào rụng hết, vậy mà chỉ vắng mặt trong một khoảng thời gian rất ngắn, lại rụng ngay vào lúc không ai có mặt ở đó. Đúng là kỳ lạ thiệt!!!

Sau đó vợ tôi làm đúng lời dặn, đem bông huệ đó đốt thành than, giã nhuyễn ra và pha với nước lạnh uống hết. Bẵng đi một thời gian sau không thấy có chuyện gì xảy ra, ban đầu chúng tôi còn để ý trông ngóng nhưng dần dần rồi cũng quên đi chuyện này. Tôi vẫn tiếp tục đời lính của mình ở đơn vị, còn vợ tôi lúc này đã có thai bụng lớn lắm rồi, cho nên để ở lại Saigon với gia đình bên vợ để Má vợ tôi chăm sóc.

Cuối năm 1973, vợ tôi bất cẩn té từ thang lầu xuống, cái thai bị động mạnh phải đưa vào bệnh viện Hùng Vương cấp cứu, sau đó vợ tôi bị sanh non, thai nhi lúc đó chỉ khoảng 6 tháng rưởi. Tôi được điện tín ở nhà cho hay nên tức tốc xin phép về ngay. Khi vào thăm vợ tôi ở bệnh viện Hùng Vương thì vợ tôi đã sanh rồi. Con đầu lòng của tôi là một bé gái sanh ra quá yếu nên phải nằm lồng dưỡng nhi trong một phòng khác để được chăm sóc đặc biệt, nhưng chưa tới 24 tiếng đồng hồ sau thì con tôi mất. Tôi và cả nhà biết được chuyện buồn này, nhưng dấu vợ tôi vì sức khoẻ của vợ tôi quá yếu. Để cho vợ tôi yên lòng, tôi chỉ nói là con vẫn mạnh khoẻ nhưng vì sanh thiếu tháng nên bác sĩ cần phải chăm sóc riêng đặc biệt mà thôi.

Qua hôm sau tôi lại vào thăm vợ tôi trong bệnh viện thì gặp bà bác sĩ đã đỡ đẻ cho vợ tôi trong ca cấp cứu vừa qua. Bà ta có cho tôi biết trong hơn hai chục năm kinh nghiệm trong nghề sản khoa, chưa bao giờ bà ta gặp một trường hợp lạ lùng như trường hợp của vợ tôi. Tôi hỏi trưòng hợp của vợ tôi như thế nào mà lạ lùng. Bà ta nói khi đỡ đẻ cho vợ tôi thì phát hiện vợ tôi có hai cái nhau. Một cái cho đứa bé gái đã được sanh ra, còn cái nhau kia teo tóp lại. Bà ta nói có 2 cái nhau tức là có song thai nhưng trong trường hợp này chỉ có một em bé mà thôi, trong khi cái nhau kia không phát triển được vậy mà tại sao lại không ảnh hưởng tới cái nhau thứ nhất và em bé gái vẫn phát triển bình thường… Tôi nghe thì nghe vậy thôi chứ không để ý lắm, vả lại lòng dạ rối bời qua tai nạn đứa con đầu lòng vừa mất, vợ bệnh còn nằm đó thì tâm trí đâu mà để ý đến chuyện bà Bác sĩ nói làm chi…

Sau khi vợ tôi qua cơn nguy hiểm, bác sĩ cho xuất viện. Mọi chuyện dần dần trở lại bình thường sau cơn đau buồn vừa qua. Chờ đến khi sức khoẻ của vợ tôi hồi phục tôi đưa vợ tôi trở ra đơn vị sống như trước, mọi người gần như quên bẵng đi câu chuyện cô em tôi nhập về và câu chuyện bông huệ mấy tháng trước …

Đầu năm 1974 tôi về phép, hai vợ chồng về thăm Ba Má tôi, đêm đó cô em của tôi nhập về nữa, lần này cô em tôi cũng ngoắc vợ tôi đến trước mặt vừa cười vừa nói rằng:

- Chị có biết là Kim Liên đã cứu chị hay không?

Vợ tôi và cả nhà ngạc nhiên không biết cô em tôi nói gì? Cô em tôi lúc đó mới nhắc lại chuyện trước đây và cho cả nhà hay rằng, lần đầu khi nói chuyện với vợ tôi năm trước, cô ta đã biết vợ tôi cấn thai rồi, mà lại là song thai, lúc đó cơ thể của vợ tôi ốm yếu lắm, cô đã biết là cái thai sẽ không "đậu", chúng tôi sẽ mất cái thai này, nhưng với cơ thể yếu đuối của vợ tôi như vậy, sẽ chịu không nổi khi mất một lần song thai. Theo lời cô em tôi nói thì cô ta đã tính toán và biết được cái thai vừa cấn, chưa vào "sổ bộ sanh bộ tử", cho nên cô ta tìm cách diệt cái thai mới vừa cấn đó để cứu mạng vợ tôi, nhưng cô ta không thể diệt được cả 2 cái, vì một cái đã bắt đầu tượng hình rồi, cái kia chỉ là một cục máu chưa có sự sống, nên cô ta diệt được. Do đó cô ta làm phép cho uống một bông huệ rụng là để diệt cục máu kia, chứ nếu không thì chắc là vợ tôi không thể qua được… Sau sự giải thích của cô em, tôi mới nhớ lại lời của bà bác sĩ ở bệnh viện Hùng Vương mà không khỏi rùng mình. Cả nhà của tôi ai nấy đều sợ hãi quá sức qua câu chuyện ly kỳ này. Bà xã tôi có xin cô em tôi che chở để cho vợ chồng chúng tôi có con, chứ cơ thể của vợ tôi sau tai nạn vừa qua, vẫn còn rất yếu kém, chính các bác sĩ khuyên chúng tôi không nên có con… Cô em tôi nhìn vợ chồng tôi chăm chăm và buồn phiền lắc đầu nói rằng:

- Nghiệp của anh chị nặng quá, còn phải trả nghiệp nhiều lắm. Kim Liên sẽ giúp cho nhưng nghiệp của ai thì người nấy phải trả, Kim Liên không thể làm gì hơn. Kim Liên sẽ giúp cho anh chị có cháu mà, đừng có lo. Sau đó cô ta lấy nhang khoáng khoáng vào mặt vợ tôi và không nói gì thêm nữa…

Vợ tôi sau đó còn bị hư thai thêm một lần nữa, mặc dù chúng tôi và gia đình đã tẩm bổ, bồi dưỡng cho vợ tôi rất nhiều, các bác sĩ cũng tận tình chăm sóc, vậy mà vẫn bị hư thai và đứa con thứ hai của chúng tôi cũng không cứu vãn được!

Năm 1975, vợ tôi sanh đứa con thứ ba là đứa con trai bây giờ, mặc dù nó cũng bị sanh thiếu tháng, nhưng rất khoẻ mạnh, cơ thể của vợ tôi từ đó khá hơn trước rất nhiều, đứa con gái sanh năm 1980 cũng khoẻ mạnh cho tới bây giờ. Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, vậy mà lúc ngồi viết lại câu chuyện này, tôi vẫn còn cảm thấy rợn cả người.


Sau 1975, gia đình tôi toàn là người của chế độ cũ, vì tránh đi kinh tế mới, nên có mua một miếng đất ở khoảng giữa đường đi Long Khánh thuộc ấp Hưng Bình, huyện Hưng Lộc, tỉnh Đồng Nai với vườn mít, chuối… rồi trồng trọt thêm các hoa màu khác sinh sống. Năm 1978 tôi đi tù cải tạo về, không còn tiền bạc gì cả, vợ chồng tôi và đứa con trai nhỏ cũng theo lên đây ở tá túc nhà Ba Má tôi, cùng nhau làm rẫy sống qua ngày.

Khoảng thời gian này, cô em của tôi cũng thường nhập về trị bệnh cho bà con… những người đã biết cô em tôi từ trước rủ rê những người khác, bảo nhau tìm đến gia đình chúng tôi để xin chữa bệnh rất đông. Có người ở tận các tỉnh thành xa, không hiểu nghe ai đồn, biết được cũng lần mò tìm đến. Nhiều lúc tôi bực mình thật sự. Nhà thì nghèo, Ba tôi thì còn kẹt tù chưa về. Má tôi cùng các anh em chúng tôi phải dậy từ sáng sớm, lo vác cuốc đi qua rẫy trồng trọt, tối mịt mới về, cơm nước xong, Má tôi chưa kịp nghỉ ngơi thì đã có người bệnh tới chờ cầu xin cho cô em tôi nhập về chữa bệnh rồi. Tuy Má tôi có đôi lúc mệt quá cũng tìm cách thoái thoát, nhưng vì lòng nhân từ và vì thấy bà con người ta ở xa xôi lần mò tìm tới xin chữa bệnh, không nỡ để họ thất vọng ra về, đa số bà con là người nghèo khổ không, cho nên cầm lòng không đậu, cuối cùng Má tôi cũng để cho bà con thắp nhang cầu xin cô em tôi về để chữa bệnh cho họ.

Một đêm tôi đi nhậu với ông cậu về ngà ngà say, thấy đông đúc bà con đầy nhà đang bao quanh Má tôi, lúc đó cô em tôi đã nhập về qua xác Má tôi, bực quá đang cơn say tôi chỉ vào cô em mà mắng rằng:

- Không có Kim Liên, thầy bà gì nữa hết… cả nhà cực khổ quá trời có thấy ai giúp đỡ cho đồng tiền bát gạo nào cho Má đỡ khổ đâu. Má đã cực khổ cả ngày, bây giờ còn hành xác của Má nữa…

Trong cơn say, đại khái tôi còn chưởi mắng nói nhiều điều nữa… làm mọi người trong nhà kể cả vợ tôi và mấy đứa em tôi đang ngồi thất sắc hết. Cô em tôi đang nhập qua xác Má tôi, ngước lên nhìn tôi rồi lớn tiếng nói rằng:

- Kim Liên là em của anh ở dương thế trước đây thôi, chứ giờ này Kim Liên đang ở cõi trên, đâu còn là em của anh nữa, anh không được hỗn với Kim Liên như vậy.

Đúng lúc đó, tự nhiên tôi cứng cả mình không nhút nhích gì được, dù chỉ là giơ cánh tay lên cũng không nổi, miệng thì không hả ra được. Nếu nói theo như truyện kiếm hiệp, thì tôi y như người bị điểm huyệt lúc bấy giờ, cứ đứng ỳ ra một chỗ, không cục cựa gì được nữa.

Cô em tôi giận dữ lắm nhưng cho hay cô không có phạt tôi, tuy nhiên những hộ pháp đi theo hộ giá cho cô đang đứng phía sau lưng cô, không chịu được sự hỗn láo của tôi nên đã trói tôi lại, và nếu cô em tôi không cản thì các hộ pháp đã cho tôi biết tay rồi.

Lúc đó hồn vía tôi không còn nữa! Sợ quá, bao nhiêu men rượu say sưa trong người bỗng nhiên tan mất hết! Vì không tin không được, người tôi cứ cứng đơ ra, đứng như trời trồng. Chưa bao giờ tôi gặp phải hiện tượng như vậy cả.

Cô em tôi chưa hết giận, nói với tôi như sau:

- Sao anh vô ơn vậy! Không có Kim Liên cứu anh 2 lần khi còn trong tù, liệu anh có còn đứng đó mà hỗn láo với Kim Liên nữa hay không? Khi anh bị phù thũng, chân sưng to chảy nước vàng trong tù, lúc đó tại sao lại nhớ đến Kim Liên mà kêu cứu. Nếu Kim Liên không đến cứu anh thì anh có còn sống nổi không?? Còn nữa, khi anh bị cây đè trong rừng, anh kêu cứu đến Kim Liên. Kim Liên đã đến đỡ cây cứu thoát cho anh, vậy mà sao anh không biết gì hết. Kim Liên về đây, mượn xác Má, tạo phước cho bá tánh, cũng là tạo phước cho Má và gia đình, tạo phước luôn cho anh chị sao anh lại trách Kim Liên…

Ôi thôi cô ta giận dữ la hét quá trời. Bà con và mọi người trong nhà lạy như tế sao xin tha cho tôi... Còn tôi thì sợ hãi không thể tả, người toát đầy mồ hôi lạnh ngắt. Qua lời của cô ta đã khiến tôi nhớ lại rất rõ những hình ảnh sự việc khi chúng tôi trình diện học tập cải tạo sau 30 tháng 4 năm 1975. Trước tiên bị đưa vào trại Trảng Lớn ở Tây Ninh. Thời gian này, Ủy Ban Quân Quản của MTGPMN còn kiểm soát chúng tôi, gạo cho chúng tôi ăn là gạo ẩm mốc lưu trữ trong hầm nhiều năm trước đây, cho nên hầu hết đã bị sâu mọt ăn hết, chất B1 trong gạo không còn nữa, do đó gần như các anh em chúng tôi ai nấy đều bị phù thũng nặng vì trong người thiếu chất B1.

Lúc đó chúng tôi chưa được thăm nuôi. Họ chỉ phát cho mỗi người một viên B1 nhỏ mỗi ngày khi bệnh phù thũng bắt đầu phát hiện, nhưng rồi thuốc không đủ cung cấp cho tất cả chúng tôi và bệnh phù thũng ngày càng nặng nề. Nhiều người trong đó có tôi, chân tay căng phù lên, da láng bóng trông thấy rất dễ sợ, lấy ngón tay ấn vào buông ra thì có một lỗ hủng sâu hoắm... trông kinh dị hết sức. Điều tệ hại hơn nữa là chúng tôi không nhấc chân lên đi được, cứ đứng lên là té xuống liền. Có mấy người bị đưa đi bệnh xá rồi chết trên đó. Tin tức truyền về từ những anh em khiêng bệnh nhân đi bệnh xá, thì nằm bệnh xá cũng chỉ chờ chết thôi chứ đâu có thuốc men gì trên đó đâu, cho nên thà là nằm ở trại còn hơn, có gì còn có anh em tù giúp đỡ. Bệnh phù thũng của tôi rất nặng, da căng mỏng dính, một vài chỗ bị rách da và chảy nước vàng… lúc đó tôi thật là thê thảm không đi đứng được mà cũng chẳng có thuốc men gì ngoại trừ mấy viên Xuyên Tâm Liên mỗi ngày, nhưng tôi nhất định thà nằm chết ở trại chứ không chịu xin đi bệnh xá. Tinh thần của tôi lúc đó thật tình mà nói đã xuống lắm, tôi cứ nghĩ mình sẽ chết, nên tối ngày cứ nằm cầu nguyện, không thiết ăn uống gì cả. Trong những lúc cầu nguyện như thế, tôi đã cầu nguyện tới cô em Kim Liên của tôi nhiều lần và từ từ thì tôi hồi phục hồi nào không hay và khỏi hẳn. Tôi cũng cho đó là một điều may mắn và cũng nghĩ là số mình có ơn trên độ mạng, rồi theo ngày tháng hầu như tôi cũng đã quên đi chuyện này.


Lần thứ hai, khi chúng tôi chuyển trại lên Đồng Bang, chung quanh là rừng bạt ngàn bao quanh cho tới tận biên giới Campuchia. Một hôm chúng tôi nhận lệnh phải đi chặt tre, chỉ tiêu đưa ra cho mỗi người là hai cây tre dài. Sau khi chuyển đến trại Đồng Bang này rồi, chúng tôi không bị kiểm soát gắt gao như trước nữa, mỗi ngày nhận chỉ tiêu công việc trong ngày và cứ thế mà làm, miễn sao xong chỉ tiêu được giao thì thôi… Từ trại chúng tôi ở, đi đến rừng tre xa vô cùng, có thể cả 10 cây số chứ không ít, bởi vì các khu rừng chung quanh gần đó đã bị đốn sạch để lấy đất làm rẫy khai thác trồng trọt hết rồi. Chúng tôi đi đến rừng tre thì trời đã gần trưa. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, ăn chút khoai mì luộc mang theo, sau đó tản mác ra, đi kiếm tre tốt chặt để còn về tới trại trước khi trời tối chứ nếu không, trời sụp tối không thấy đường sẽ rất khó đi… Sau khi kiếm được bụi tre vừa ý, phát hết các gai góc chung quanh cho trống chỗ để lần vào bên trong và bắt đầu chặt ngang gốc những cây tre đã chọn… sau đó sẽ kéo tre xuống và róc mấy cành lá nhỏ rồi chặt ngọn… Công việc này, anh em tù cải tạo chúng tôi làm nhiều lần rồi cho nên rất kinh nghiệm, gần như bụi tre gai cỡ nào đi nữa cũng không làm khó anh em chúng tôi được. Hôm đó trời xui đất khiến như thế nào mà 2 cây tre tôi đã chặt đứt gốc rồi nhưng kéo hoài không xuống được vì ngọn của nó cứ bị vướng vào mấy dây leo từ mấy cây cao khác. Bỏ đi chặt lại cây tre khác thì tiếc công mình đã bỏ ra quá lâu, vả lại bắt đầu lại từ đầu thì sợ trể giờ về không kịp trời tối, cho nên tôi liều đu theo dây leo, trèo lên cây cao gần đó với ý định chuyền ra cái cành to của nó rồi dùng rựa chặt mấy dây leo đã bám vào ngọn cây tre của tôi đã chặt, cho khỏi vướng nữa để tôi có thể kéo nó xuống… Ai ngờ cái cành đó lâu năm, bị mục một đầu tôi đâu có biết! Đang ngồi vắt vẻo trên cành cây to tổ bố và chặt đứt mấy dây leo dính với cây tre của tôi ngon lành thì bỗng nghe "rắc" một tiếng lớn. Cành cây bị gãy!! Tôi té từ trên cao xuống với nguyên cành cây lớn và bao nhiêu là dây leo chằng chịt quanh người.


Tôi ngất đi không lâu lắm, vì khi tỉnh lại thì vẩn thấy ánh nắng xuyên qua các kẽ lá. Cố gắng trườn ra khỏi đống dây leo phủ trên mình, nhưng tôi hoàn toàn không nhúc nhích được thân người. Toàn thân ê ẩm và đau đớn vô cùng mỗi khi tôi ráng nhích người lên. Không biết tôi đã ngã như thế nào mà cành cây lớn lại đè ngay lên trên thân mình, dây leo chằng chịt bao quanh, còn cái rựa không biết rơi mất nơi đâu. Tôi kêu cứu thật to, nhưng ngoài tiếng vang của chính mình, không nghe tiếng ai trả lời gì cả!! Các anh em khác hoặc đang tản mác đâu đó thật xa để kiếm tre tốt chặt hoặc tranh thủ đi đào rể sâm chỉ, hoặc kiếm cải trời, lá bứa, lá giang…đem về cải thiện thêm cho bữa ăn hằng ngày vốn chẳng có gì nhiều của chúng tôi. Tôi kêu cứu đến khan cả cổ mà không nghe tiếng đáp lại thì tuyệt vọng vô cùng! Cố rút chân ra khỏi đống dây leo, nhưng đau quá không làm được. Tôi bắt đầu dùng hai tay lôi những dây leo từng sợi một rồi dùng sức thảy mạnh nó qua một bên để tạo khoảng trống cho tôi có thể nhoài người ra được chút nào hay chút đó, khỏi cái mớ dây leo rối bung đang quấn xung quanh và cành cây to đang đè ngang trên mình. Không nhận thức được mình có bị thương hay gãy xương gì hay không, bản năng sinh tồn của tôi lúc đó cứ thôi thúc làm sao phải ra khỏi chỗ bị kẹt này trước khi trời tối… Nỗi sợ hãi làm cho tôi không còn biết đau đớn, mặc dù cảm nhận đôi tay trong khi bươi, cào, kéo... các dây leo chung quanh đã bắt đầu rướm máu. Trong những nổ lực tuyệt vọng như thế, miệng tôi không ngớt cầu nguyện, tôi đã gọi tên Kim Liên, cô em chết rất linh thiêng trong gia đình tôi nhiều lần, xin về cứu mạng… Thời gian như thế không biết qua bao lâu, trong một trạng thái mê sảng tôi mơ hồ cảm thấy thân hình mình có thể trườn ra khỏi được cành cây to đang đè trên người và từ đó tôi thoát ra được mớ dây nhợ lùng bùng chung quanh tôi.


Lúc này trời đã về chiều, tôi lượm một cành cây nhỏ, định chống đi theo con đường mòn ra khỏi rừng tre, nhưng chân phải tôi mổi lần đặt xuống đất là cứ đau nhói lên. Tôi tưởng bị gãy xương chân, nhưng sau khi ngồi xuống rờ nắn cẩn thận thì không phải gãy xương, vậy mà sao cứ đau quá không thể nào đi được! Tôi nghĩ chắc có thể đã bị mẻ một xương nào đó trên bàn chân phải của tôi thôi. Cuối cùng thì vừa lết vừa bò, tôi cũng ra khỏi được khu rừng tre rộng lớn đó… Tôi lết thêm một lúc lâu sau thì đến con đường mòn chính, chỗ các ngả tẽ qua các khu rừng khác để đi chặt tre, cắt tranh, hoặc đốn cây… mà các anh em chúng tôi hay gọi đùa là ngã tư quốc tế. Mệt muốn ngất, tôi không còn lết thêm chút nào được nữa. Trời lúc này khoảng 4 giờ chiều, thân thì bị thương mà tôi còn ở ngã tư quốc tế nơi còn cách trại chúng tôi cũng gần 8 cây số nữa chứ không ít!! Tôi nằm dài ra ngay trên con đường mòn mặc cho số phận đưa đẩy.

Nằm được một lúc, bỗng nghe có tiếng người, tôi nhỏm dậy nhìn thì thấy có 6 người đang gánh tranh đi tới, đó là các anh em tù cải tạo ở trại kế bên trại tôi đi cắt tranh về. Người nào cũng gánh một gánh tranh thật to. Thấy tôi bị thương nằm giữa đường, họ ngừng lại lấy nước cho tôi uống và sau một lúc bàn bạc hai người trong bọn bỏ tranh bên lề đường và kiếm dây rừng kết sơ sài thành một bệnh dây to để tôi ngồi lên đó, hai người võng tôi đi. Sáu anh em đó thay phiên nhau võng tôi, hì hục mãi cũng đến được trại tôi ở thì trời đã tối mịt lâu lắm rồi. Sau khi giao tôi cho mấy người vệ binh trong trại, một vệ binh khác hướng dẫn mấy anh em đó về trại của họ. Tôi tiếc một điều là từ đó đến nay, tôi không có dịp gặp lại 6 anh em đã cứu đưa tôi về trại an toàn để có dịp tạ ơn. Tôi cũng nghĩ là số mình may mắn, đi đâu cũng gặp ân nhân giúp đỡ, chứ không nghĩ xa hơn nữa. Năm đó là năm 1977.


Trở lại chuyện nói về cô em của tôi. Sau khi nghe cô em tôi la mắng như thế, tôi mới hoảng hồn vía, chuyện tôi bị phù thũng và bị nạn té trong rừng, cây đè... v...v… tôi chưa từng nói cho ai nghe, kể cả vợ tôi. Vậy mà cô em tôi nhắc lại chuyện đó và cho biết là đã cứu tôi thì thử hỏi tôi không khiếp vía sau được. Nhớ lại cái cảm giác trườn ra được cái cành cây to có vướng dây leo chằng chịt đè lên người năm xưa, tôi thấy đúng là kỳ lạ thật! Vì trước đó tôi đã cố gắng biết bao nhiêu lần mà vẫn không nhúc nhích gì cả, bỗng dưng lại trườn ra được khỏi cái bẩy đó? Đồng thời với độ cao mà tôi đã ngã xuống đất, lại bị cành cây to đè lên như thế mà không bị gãy xương, hoặc chết, thì quả là một điều lạ lùng thật… Sau một lúc giận dữ, cô em tôi cho tôi biết là lần này cô tha cho tôi, nếu lần sau mà còn nói hỗn với cô nữa thì cô sẽ mặc kệ và không lý gì tới tôi nữa. Tự nhiên ngay lúc đó chân tay tôi cử động lại được; viết tới đây tôi còn cảm giác thấy rờn rợn sau lưng; tôi ngồi bệt xuống nền nhà, mọi người xúm lại bảo tôi xin lỗi cô em tôi đi... lúc đó tôi đã hoảng vía quá rồi, nên ngỏ lời xin lỗi cô em tôi và cũng xác nhận với mọi người chung quanh về việc tôi bị nạn 2 lần trong tù trước đây, ngay cả việc thoát nạn một cách kỳ lạ mà tôi cho là do số mình may mắn thôi, chứ không biết là Kim Liên đã ra tay cứu tôi...

Sau khi mọi người yên ổn trở lại, cũng ngay trong bữa đó, tôi có nói với Kim Liên là tôi và gia đình lo ngại chính quyền địa phương sẽ làm khó dễ gia đình nếu cô cứ nhập về hoài, họ sẽ nghĩ là đồng bóng, dị đoan, làm tiền thiên hạ… và sẽ gán tội cho gia đình này nọ thì phiền lắm. Cô em tôi cho biết là không ai có thể làm khó dễ gia đình chúng tôi được, vì ngay cả những gia đình của chính quyền địa phương rồi sẽ đến nhờ cô cứu giúp... Cô nói với mọi người hãy chờ xem lời cô nói có đúng hay không? Đừng có lo lắng gì cả.


Chuyện cô em tôi nhập về Má tôi để chữa bệnh, quả nhiên đã đến tai chính quyền địa phương thiệt. Một buổi sáng đang ở bên rẫy, có người chạy kiếm Má tôi và tôi ra ấp Hưng Bình có chuyện. Linh tính báo chúng tôi biết là có điều không hay xảy ra rồi. Thật vậy, ngay sau khi ra đến văn phòng ấp Hưng Bình, thằng cha trưởng ấp đã lên tiếng nạt nộ Má con tôi về chuyện buôn thần, bán thánh, mê tín dị đoan… và cấm Má tôi từ nay không được lên đồng lên cốt, mê tín dị đoan, nếu không ông ta sẽ trình lên xã để bắt chúng tôi. Chúng tôi ra về, trong bụng rầu thúi ruột. Tôi nói với Má tôi, phải cầu xin sao cho Kim Liên đừng về nữa chứ như vầy hoài có ngày cũng bị địa phương khó dễ bắt bớ… gia đình tôi không lấy của ai đồng xu cắc bạc nào về chuyện này, Má tôi cũng đã nhiều lần cầu xin để cho Má tôi yên, chứ nào phải Má tôi muốn như vậy đâu. Ba tôi còn kẹt trong tù, tôi thì mới từ tù cải tạo về không bao lâu… mấy thằng địa phương mà làm khó bắt chẹt một cái là chết liền, chứ phải chơi đâu.

Mấy ngày sau trôi qua thật nặng nề, gia đình vẫn còn nơm nớp lo sợ tai hoạ có thể tới hồi nào không hay, thì một buổi tối gia đình thằng cha trưởng ấp Hưng Bình bồng một đứa con nhỏ, hớt ha hớt hải đi vào nhà chúng tôi. Bà vợ thằng cha trưởng ấp bồng theo một đứa con nhỏ khoảng 3, 4 tuổi gì đó. Cả nhà không biết chuyện gì, thì bà này đã mếu máo nói rằng con của bà ta bị bệnh dời ăn, lở lói hết cả người và chảy nước vàng, đi thầy thuốc không biết là bao nhiêu người mà bệnh tình càng ngày càng thấy nặng hơn. Có người bày cho vợ chồng bà ta hãy bế con vào xin Má tôi cứu chữa. Má tôi trả lời thật tình không biết cách chữa bệnh này… Bà vợ tay trưởng ấp nói nghe đồn Má tôi có đứa con gái chết linh thiêng lắm và hay về để chữa bệnh cứu người đời, vậy xin hãy làm phước cứu dùm cho con bà.… Má tôi nói:

-Ông trưởng ấp đã nói với tôi mấy ngày trước là gia đình tôi mê tín dị đoan này nọ… và cấm chúng tôi chuyện này, nay sao bà lại đến bảo chúng tôi cầu con gái tôi về để chữa bệnh cho con bà. Chúng tôi không dám đâu… thật tình chúng tôi không biết chữa bệnh này, xin bà hãy về kiếm thầy chữa cho cháu đi…

Bà vợ thằng cha trưởng ấp và mấy người bà con đi cùng khóc lóc năn nỉ hoài không được nên đành bồng đứa nhỏ ra về. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, họ lại bồng đứa nhỏ đến, lần này có cả thằng cha trưởng ấp đi theo nữa. Hắn ta xuống nước năn nỉ Má tôi, nói rằng Má tôi đừng có giận, vì nhiệm vụ hắn phải làm như vậy thôi chứ không có ý gì hại gia đình tôi, hắn cũng có hỏi bà con thì được biết việc chữa bệnh của cô em tôi là hoàn toàn làm phước, không có gạt gẩm của ai và không lấy tiền bạc của ai cả… cho nên hắn ta không có báo cáo lên xã, nay chẳng may đứa con đầu lòng của hắn bị bệnh ngặt nghèo mà không ai chữa trị được, nên cầu xin Má tôi làm phước xin cho cô em tôi về để chữa trị dùm, nếu lỡ như không trị được cũng không sao, gia đình của hắn cũng biết ơn và hứa sẽ không bao giờ làm khó dễ gì gia đình chúng tôi cả … còn bà vợ của hắn thì cứ sụt sùi khóc, thấy cũng thảm thiết lắm. Má tôi là một người đàn bà nhân từ, hể thấy ai khóc lóc, năn nỉ điều gì là thế nào cũng mũi lòng và nếu giúp được gì thì sẽ giúp ngay, không giận ai lâu được. Tôi thấy Má tôi bắt đầu xiêu lòng, thì thật tình trong bụng tôi bực bội lắm nhưng không nói gì được. Tôi chỉ chen vô nói với thằng cha trưởng ấp:

- Đây là gia đình ông cầu xin chứ chúng tôi không muốn, sau này đừng có đổ thừa rồi khép cho chúng tôi là mê tín dị đoan, này nọ thì không được...

Hắn ta và bà vợ luôn miệng nói:

- Không có đâu. Không có đâu… gia đình tôi giúp cho thì vợ chồng hắn mang ơn không hết có đâu lại hại gia đình tôi này nọ…

Sau đó Má tôi thắp mấy nén nhang, lâm râm cầu xin.. Một lúc sau cô em tôi nhập về, cô ta dùng nhang khoáng lên người của đứa bé, sau đó dặn bà vợ của tay trưởng ấp, ngày mai đi ra ngoài đồng, hái 7 lá muồng trầu, vò nát rồi thoa lên lưng và thân thể thằng bé, làm như vậy mấy lần sẽ hết, chỉ đơn giản vậy thôi. Đâu đó xong xuôi, cô em tôi quay qua cầm bó nhang lửa cháy hừng hực, hỏi tay trưởng ấp có dám cầm ngay đầu bó nhang lửa đang cháy không...Tay này sợ quá nói:

- Không, không. Tôi không dám đâu.

Cô em tôi bảo:

- Cứ cầm đi, không có gì phải sợ, không có phỏng đâu.

Nói xong cô ta dúi ngay đầu bó nhang đầy lửa ngay vào tay của hắn. Hắn đang ngồi, hoảng hồn lết lui lại tránh, nhưng cô em tôi bảo cứ đưa tay ra. Hắn rụt rè đưa tay ra, cô em tôi dí sát ngay đầu lửa đỏ của nhang vào tay hắn, lạ thay hắn không bị phỏng gì cả. Cô em tôi sau đó có nói với hắn như sau:

-Gia đình này là gia đình đàng hoàng, chuyên làm phước thiện, chữa bệnh cho người đời, không lấy tiền lấy bạc của ai cả. Chứ không phải tà ma ngoại đạo, gạt gẩm lấy tiền của dân chúng đâu…

Sau đó cô ta còn răn đe hắn không được làm khó dễ gia đình tôi. Nếu hại tới gia đình chúng tôi thì sẽ thấy hậu quả liền...

Ôi thôi hai vợ chồng tay trưởng ấp và mấy người bà con của hắn lạy cô em của tôi lia lịa và hứa sẽ giúp đỡ cho gia đình tôi được dễ dàng trong việc cứu người sau này. Qua mấy ngày sau đó, hai vợ chồng hắn mang trái cây đến biếu gia đình tôi và cho biết là đứa con trai đã gần dứt bệnh, các chỗ lở lói do dời ăn đã lành miệng và cháu đã ăn ngủ được rồi… Dĩ nhiên sau đó gia đình tôi không còn bị làm khó dễ nữa.

Có một chuyện tôi muốn mở ngoặc ở đây, để nói về Ba tôi: Ba tôi trước 1975 là một Hạ Sĩ Quan binh chủng Không Quân, cấp bực Thượng sĩ nhất. Tuy cấp bực chỉ là Hạ Sĩ Quan,nhưng trình độ Anh Văn của Ba tôi rất giỏi, ông là một trong những giảng viên của trường Anh Ngữ Không Quân QLVNCH, quân nhân Không Quân các cấp, trước khi đi du học hoặc tu nghiệp ở Mỹ, đều phải qua một khóa huấn luyện về tiếng Anh ở trường Anh Ngữ này, phải đậu xong kỳ thi khảo hạch cuối khóa mới được đi du học… Do công vụ, Ba tôi đã được đi huấn nghiệp 3 lần tại Mỹ.

Vào những ngày cuối tháng Tư 1975, lẽ ra Ba Má và các em của tôi đã di tản theo trường Anh Ngữ Không Quân. Vào lúc bấy giờ tình hình rất phức tạp, nhiều vị sĩ quan cấp Đại Tá cũng không đưa gia đình đi được, chứ không phải hể có cấp bực lớn là muốn đưa gia đình đi lúc nào là đi, ngược lại có những người lính Quân Cảnh hoặc những nhân viên cấp bậc nhỏ, nhưng làm ở nơi quan trọng lại đi được dễ dàng. (Trong một số Hồi Ký của các cựu Đại Tá Không Quân đã viết lại rất rõ chuyện này). Ba tôi là một trong những trường hợp người có cấp bậc nhỏ nhưng lại có danh sách di tản với toàn bộ gia đình đàng hoàng. Ông có bạn bè thân làm ở cơ quan DAO (Defense Attaché Office) đã giúp đưa lọt được danh sách của gia đình vào trong list những người được di tản. Các giới chức Mỹ ở DAO đã lên danh sách những người trong gia đình Ba Má tôi và đã định ngày giờ đi rồi.

 

Khổ một nổi sau khi Ba tôi cho Má tôi hay, bà nhất định không chịu đi, có nhiều lý do Má tôi nại ra để không đi… nào là qua bên đó làm cái gì mà ăn, nào là cả nhà ngoại trừ Ba tôi ra, không ai biết tiếng Anh… nào là bà con dòng họ, mồ mả ông bà ở đây làm sao bỏ đi cho được... ôi thôi đủ lý do hết! Ngày nào Ba Má tôi cũng cãi vả về vấn đề này và cuối cùng thì Ba tôi đành chịu thua và bỏ cuộc không đi. Sau này tôi mới biết lý do chính mà Má tôi cương quyết không đi là vì vợ chồng và đứa con sắp ra đời của chúng tôi. Vào những ngày đó, chung quanh súng nổ ì xèo, mọi người nhốn nháo, lo sợ đủ thứ… trong khi đó vợ tôi thì lại sắp sửa sanh! (Hai lần trước vợ tôi đã bị hư thai như tôi đã nói, lần này là lần thứ ba). Tôi thì lúc đó còn kẹt lại ngoài Phan Rang sau ngày đơn vị tan hàng, không biết sống chết ra sao, cho nên Má tôi không đành bỏ đi… Ba tôi không dẫn gia đình di tản được, thì rầu rỉ lắm. Ông biết ở lại sẽ khổ lắm vì những thành phần như ông mặc dù là Hạ Sĩ Quan, không phải trình diện đi tù cải tạo, nhưng cũng đâu biết làm gì sống với cái lý lịch 3 lần đi Mỹ trước đây.

Quả nhiên sau 1975, lúc đó tôi đã đi trình diện học tập cải tạo rồi, Ba tôi không thể kiếm được một việc gì làm cả, tối ngày phường khóm cứ thúc dục Ba Má tôi đi kinh tế mới hoài, càng làm cho Ba Má tôi khủng hoảng thêm. Do đó sau khi gom góp vốn liếng và với sự giúp đỡ của bà dì; chị của Má tôi; Ba Má tôi mua miếng đất ở ấp Hưng Bình, Xã Hưng Lộc như đã nói ở phần trên, sau đó Ba tôi để cho Má và mấy em tôi lo việc canh tác, còn ông thì cứ đi khắp nơi tìm cách vượt biên. Khoảng thời gian này, phong trào vượt biên đã bắt đầu, tuy chưa rầm rộ lắm. Thế rồi trong một kế hoạch hùn hạp đóng ghe để cho toàn bộ gia đình tôi vượt thoát bị đổ bể, Ba tôi bị bắt giam và đưa đi lao động tại Mộc Hoá. Tiền bạc tiêu tán hết ! Chồng thì bị bắt, tôi là con trai lớn trong nhà cũng còn kẹt trong tù chưa biết ra sao? Má tôi phải quán xuyến cả đàn con dại 8 đứa còn lại cộng thêm con dâu và đứa cháu nội mới vừa biết chạy lẫm đẫm. Ở nhà hồi nào đến giờ có ai biết cầm cuốc, trồng trọt gì đâu? nhưng rồi cũng phải bương chải thôi. Má tôi đã có lúc muốn tự tử chết đi cho rồi, nhưng vì thương con cháu, nên phải cố gắng sống. Nhờ trời thương, các bệnh nhân ở địa phương mà cô em tôi chữa bệnh cho trước đây, thấy Má và các em tôi cực khổ quá, nên họ cũng đến giúp, vào những lúc mùa màng bận rộn, hoặc những lúc thu hoạch, họ bảo nhau đến giúp cho gia đình tôi, nhờ vậy mọi chuyện rồi cũng xong.

Đến năm 1978 thì tôi từ trại cải tạo được thả về cùng với gia đình tiếp tục sống như thế. Gia đình chúng tôi vẫn sống nhờ vào một rẫy mít, chuối và canh tác trồng trọt thêm bắp, đậu, khoai mì… dù quần quật cả ngày,nhưng vẩn không đủ đâu vào đâu cả, cuộc sống của chúng tôi lúc đó rất là khó khăn.

Khoảng giữa năm 1979 hung tin đưa tới. Ba tôi vì bị đày ải, lại thêm buồn rầu nên sanh bệnh và chết trong trại tù cải tạo tại Mộc Hóa, xác được anh em tù chôn ngay trong trại Môc Hóa. Gia đình tôi chịu cái tang lớn này thật không còn tai họa nào có thể sánh bằng. Chúng tôi làm đơn xin mang xác Ba tôi về, nhưng vì khi tin đưa tới Ba tôi đã chôn được gần 1 tháng rồi, đồng thời Mộc Hoá lúc đó bị lụt ngập nước hết, không làm sao vào được. Chính quyền địa phương nói lúc này không thể nào đào mộ lên được nữa. Cả nhà bàn thôi thì đợi 3 hoặc 5 năm sau hãy xin hốt cốt lên, hoả thiêu rồi mang tro về chùa thờ, chứ biết làm sao hơn!!

Đúng thất tuần 49 ngày, gia đình tôi làm một lễ cầu siêu cho Ba tôi, có một ni cô quen với gia đình đến giúp tụng kinh dùm cho Ba tôi. Sau khi làm lễ xong, mọi người đang ngồi quây quần nói chuyện thì cô em tôi nhập về qua xác Má tôi. Bẵng đi một thời gian, cô em tôi không về thường như trước nữa, chúng tôi đôi lúc cũng thắc mắc, không hiểu tại sao. Mấy đứa em và vợ tôi thấy cô em tôi về đều khóc oà lên, mếu máo nói:

- Ba chết rồi Kim Liên biết không??

Cô em tôi qua xác của Má tôi cũng khóc, nhưng không nói gì cả.

Trong cơn đau buồn, tôi đã giận dữ lớn tiếng trách cô em tôi:

- Nếu Kim Liên có linh thiêng, tại sao không cứu giúp Ba?? Tại sao không cản Ba khi Ba có ý định đóng ghe, hoặc có linh thiêng tại sao không giúp để cho Ba không phải bị bắt để rồi chết bỏ xác trong tù…

Cô em tôi ngồi khóc một hồi rồi nói với mọi người rằng:

- Chuyện của Ba, Kim Liên đã thấy, đã biết được từ lâu… cũng như mọi người đang ngồi trong nhà đây, Kim Liên cũng thấy và biết được nghiệp của mỗi người hết chứ không phải là không. Nhưng Kim Liên không thể làm gì được, ai tạo nghiệp cũng đều phải trả cả, không ai có thể cứu được chuyện này. Ngài Mục Kiền Liên đã tu thành Đại Bồ Tát mà còn không cứu được Mẹ của mình, phải nhìn Mẹ mình đọa địa ngục… cho nên xin đừng trách Kim Liên. Kim Liên cũng đau lòng lắm. Cũng như Kim Liên biết Má và gia đình cực khổ, nhiều lúc không đủ ăn, Kim Liên không thể giúp ngân tiền cho Má và gia đình được… Kim Liên chỉ có thể giúp tạo phước cho Má và gia đình sau này thôi, coi như để trả cái ơn Má đã cưu mang, dưỡng dục Kim Liên trên dương thế trước đây. Kim Liên muốn giúp Má và gia đình lắm, nhưng chỉ giúp được những gì Kim Liên có thể giúp thôi và từ từ thì gia đình sẽ thấy ứng nghiệm của sự tạo phước mà Kim Liên đã làm cho gia đình. Bây giờ Kim Liên không nói trước được đâu.

Đang giảng cho cả nhà một thôi một hồi như thế, bỗng nhiên cô ta quay lại chỉ bà ni cô đã đến tụng kinh cầu siêu dùm cho Ba tôi, vừa cười vừa nói rằng:

- Này vị ni kia, nãy giờ niệm Quán Thế Âm Bồ Tát tính xua đuổi Kim Liên đi đó phải không?? Kim Liên đâu phải là ma quỷ gì đâu mà xua đuổi. Quán Thế Âm Bồ Tát với Kim Liên tuy không cùng Đạo, nhưng cùng đường. Kim Liên tu theo đường Tiên của Kim Liên, còn Bồ Tát và ni tu theo đường Phật. Ni có đọc chú xua đuổi tà ma thì được còn Kim Liên đâu phải tà ma đâu mà sợ câu chú của ni.

Nói xong cô ta vẫn còn cười bà ni cô hoài. Bà ni cô hoảng hồn và thú nhận rằng bà ta không tin cho nên niệm thầm mấy câu chú của Quán Thế Âm Bồ Tát để nếu có phải là tà ma thì sẽ sợ mà xuất đi liền, không ngờ cô em tôi biết được nên nói toạt ra cho mọi người nghe.

Sau đó, câu chuyện trở lại đề tài cái chết của Ba tôi, tôi hỏi cô em tôi có thể xin cho Ba tôi về để gia đình thăm được không? Cô ta ngồi lấy mấy đầu nhang cháy đỏ tính toán gì đó trên mấy đốt ngón tay, một lúc sau nói với mọi người rằng, được rồi cô ta sẽ dẫn Ba chúng tôi về cho chúng tôi thăm và cô ta dặn, khi Ba tôi về, không được cho Ba tôi ăn uống gì cả, dù Ba tôi có hỏi cũng không được đưa cho. Chúng tôi hứa y như vậy. Cô ta xuất đi một lúc thật lâu, cũng khoảng hơn nữa tiếng, thì Ba tôi nhập về. Chúng tôi mới đầu tưởng là Kim Liên cô em của tôi, nhưng sau khi Ba tôi khóc và lên tiếng kêu tên từng đứa con lại gần vuốt ve, thì chúng tôi biết đúng là Ba tôi rồi. Ông về kể rằng ông bị bệnh tim mạch và đứt mạch máu não mà chết, chỗ anh em tù chôn Ba tôi bây giờ nước lênh láng, Ba tôi nằm lạnh lắm…

Cả gia đình khóc quá trời qua lời kể thương tâm đó của Ba tôi. Ông kéo đứa em út của tôi và con trai tôi vào lòng và khóc như mưa… Tôi hỏi Ba tôi chết như vậy là chết oan hay là chết đúng số. Ba tôi cho biết ông chết đúng số chứ không có oan, nhưng vì không gặp mặt được vợ con, gia đình nên còn ấm ức lắm… Sau một lúc khóc lóc kể lể, Ba tôi và cả nhà đã bớt bi thương, tôi hỏi Ba tôi có gặp Kim Liên không. Ba tôi trả lời có và ra vẻ sợ sệt lắm. Ba tôi nói Kim Liên bây giờ có chức sắc lớn lắm, ai thấy cũng sợ cả. Ba tôi cho biết lúc còn ở dương thế Kim Liên là con của ông, nhưng bây giờ ông cũng không dám nhìn thẳng vào Kim Liên nữa. Tôi mới hỏi Kim Liên có giúp gì cho Ba không. Ba tôi nói có chứ, Kim Liên giúp giảng đạo cho ông và khuyên ông ráng tu để mau dứt nghiệp… Ngay lúc đó, mặc dù rất là tin tưởng, nhưng trong lòng tôi vẫn muốn thử xem như thế nào. Tôi làm bộ hỏi Ba tôi một số chữ và thành ngữ tiếng Anh mà tôi không biết nghĩa, mặc dù tôi có biết mấy chữ đó. Ba tôi giảng cho tôi nghe răm rắp từng chữ, từng câu thành ngữ một... Đến đây thì tôi hoảng hồn đến nổi lạnh cả người. Như vầy thì không thể nào giả được cả, vì Má tôi có biết một chữ tiếng Anh nào đâu…

Ba tôi về được khá lâu, đang còn tiếp tục nói chuyện với gia đình, bỗng dưng Ba tôi nói ông phải đi rồi, nói xong khóc oà và kêu từng người tới ôm hôn… Sau đó thì xuất đi, được một chốc thì cô em tôi nhập về lại, cả nhà xin cô thỉnh thoảng dẫn Ba tôi về cho cả nhà thăm nữa. Cô ta nói:

- Thôi, làm vậy không tốt cho Ba, để yên cho ông tu tập, ông còn nhiều nghiệp nặng lắm, đừng làm phiền ông.

Rồi cô lãng qua chuyện khác. Cô ta còn cười nói với tôi là:

-Thử như vậy đã tin chưa hay còn muốn thử nữa..

Tôi hết hồn, ngồi im ru không dám nói gì cả. Đó là lần đầu và cũng là lần duy nhất Kim Liên cho Ba tôi về thăm, ngày hôm đó đúng vào thất tuần làm lễ cầu siêu 49 ngày cho Ba tôi, sau này chúng tôi có xin mấy lần nữa nhưng cô ta không cho.


Sau cái chết của Ba tôi, Má tôi buồn lắm, tinh thần suy sụp thấy rõ, cộng thêm cuộc sống ruộng rẫy quá khó khăn mà vẫn không đủ sống, làm cho Má tôi càng lo rầu hơn. Chúng tôi bàn bạc với nhau bán hết nhà cửa đất đai về Saigon tìm cách khác sinh sống. Khổ một nổi vấn đề hộ khẩu và với số người trong gia đình tôi đông như thế, đâu phải chuyện nói là làm được ngay đâu, đa số các em tôi tuổi thì còn quá nhỏ, Má tôi lại nhất quyết không cho các em tôi bỏ học, làm gì thì làm nhưng cũng phải tiếp tục học. Cho nên chuyện bỏ hết đi về Saigon sinh sống thật không dễ dàng chút nào cả? Vả lại nhà cửa ở Saigon đâu còn nữa mà về. Cho nên tính là một chuyện mà không biết thực hiện bằng cách nào?

Năm sau 1980, vợ tôi sinh được một đứa con gái, cảnh nhà khó khăn đến nổi nhiều lúc vợ tôi phải cho con gái tôi bú nước cháo pha với đường, chứ không có tiền mua sữa cho nó mà cơ thể vợ tôi lúc đó cũng không được tốt lắm, cho nên không đủ sữa mẹ cho đứa bé. Nhân một dịp cô em tôi nhập về, tôi xin cô ta nếu có linh thiêng thì hãy tìm cách cứu giúp cho gia đình, chứ hoàn cảnh như thế này hoài thì làm sao sống nổi, qua đó tôi cũng nói là ý của Má và chúng tôi nhất quyết bán hết tất cả để về thành phố sinh sống. Cô em tôi buồn bã lắm và cho tôi biết rằng sắp tới đây cô sẽ ít về được vì bận lắm.Cô đã tính toán, tạo phước để cứu giúp cho gia đình rồi, chẳng qua thời cơ chưa tới, và nghiệp của Má tôi, của vợ chồng tôi cũng như mọi người còn phải chịu cay đắng khó khăn thêm một thời gian nữa, thì mới an nhàn được.

Tôi hậm hực hỏi:

- Như vậy thì còn phải chịu đựng bao nhiêu lâu nữa?

Cô ta chỉ lắc đầu buồn bã, không trả lời câu hỏi đó. Tuy nhiên cô ta có khuyên gia đình là hãy cố gắng lên, mọi chuyện rồi sẽ được an bài tốt đẹp. Tuy sẽ còn nhiều nạn tai, khó khăn, nhưng bất kỳ gặp chuyện gì cũng có cô ra tay cứu đỡ cho tai qua nạn khỏi, tiền hung hậu kiết hết… Riêng vợ chồng tôi, cô có nói thêm, bất kỳ gặp chuyện nguy nan gì, hãy kêu đến tên cô, cô sẽ về giúp cho, phải ráng vững lòng tin. Thật tình mà nói, tuy tôi chứng kiến nhiều chuyện rất lạ lùng của cô em tôi đã làm, nhưng chuyện cô ta nói sẽ cứu cho cả gia đình tôi thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, tôi không tin tưởng chút nào hết cả !! Có mấy ai ở vào hoàn cảnh của chúng tôi lúc bấy giờ mà còn vững lòng tin vào những lời nói của cô ấy chứ? Tuy nghĩ thế nhưng tôi không dám nói ra .


Không lâu sau đó, gia đình tôi bán hết nhà cửa đất đai ở ấp Hưng Bình, dắt díu nhau về Saigon, tá túc ở nhà bà dì, chị ruột của Má tôi. Mặc dù bà dì rất thương gia đình chúng tôi, nhưng bao bọc cho cả đại gia đình chúng tôi vào lúc bấy giờ quả thật là một điều khó khăn vô cùng, không những khó khăn về tài chính, mà còn khó khăn về mặt chính quyền địa phương. Bị kêu lên kêu xuống mấy lần riết gia đình tôi đâm liều, cũng may sau đó có một anh chàng công an khu vực còn trẻ, tánh tình rất dễ chịu không hiểu từ đâu đổi về phụ trách khu vực phường chúng tôi đang ở, thỉnh thoảng tôi cũng mời anh ta đi nhậu, nhưng thật tình mà nói tôi biết không phải vì vấn đề này mà anh ta tốt với gia đình chúng tôi, mà có lẽ vì anh ta thấy gia đình tôi nheo nhóc nên tội nghiệp hay sao đó? Anh ta đã ngó lơ cho gia đình tôi nhiều lần, một vài lần xét hộ khẩu, anh ta cho biết trước để gia đình tôi đi tránh. Nhờ vậy nên cũng đỡ khổ.

Thời gian này tôi ngồi sửa và bơm quẹt gas sống qua ngày, bà dì tôi có một trường dạy may, bà để cho vợ tôi và hai đứa em gái đứng ra dạy, còn một cô em nữa thì xin được một chỗ bán trong tiệm sách, nói chung cuộc sống tương đối dễ thở hơn lúc trước còn trên rẫy. Đồng thời trong lúc này, nhiều bệnh nhân ngày trước cô em tôi về chữa cho hết bệnh, thấy gia đình chúng tôi quá khó khăn, nên cũng giúp đỡ bằng nhiều cách, sau này có người có thân nhân làm trong UBND quận Phú Nhuận đã giúp đỡ cho gia đình chúng tôi vào được hộ khẩu thành phố.

Riêng vợ chồng tôi vẫn còn gặp nhiều lận đận lắm, tôi còn bị nạn hai lần tù nữa!! Trong cảnh khổ lại gặp được cứu tinh khác giải nạn cứu vớt chúng tôi, nhưng đó là những câu chuyện khác trong cuộc đời của tôi. (Được ghi lại trong Hồi Ký Chí Hòa đã xuất bản và Hồi Ký Vượt Biên của cùng tác giả)

Câu chuyện của cô em trong gia đình mà tôi vừa kể quả thật rất kỳ lạ và rất khó tin, nhưng đó là một câu chuyện thật mà cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn còn cái cảm giác rợn người.
Ngồi viết lại câu chuyện này, tôi không hiểu điều mà cô em tôi nói đã tạo phước cho gia đình ứng nghiệm như thế nào?

Nhưng có một điều tôi thấy rất là lạ lùng: Đó là sau khi bán hết nhà cửa đất đai bỏ về Saigon, những may mắn tình cờ đưa đẩy đến, gia đình tôi được nhiều người giúp đỡ, lần lượt bằng những lần vượt biên khác nhau, hơn 10 người đã qua Mỹ được hết mà không tốn kém gì cả. Má tôi và đứa em út cũng được anh em tôi bảo lãnh qua diện đoàn tụ, nhưng vì cuộc sống ở Mỹ không thích hợp với bà, cho nên sau đúng một năm bà đã về lại VN. Giờ đây các anh em tôi, ai cũng có gia đình đàng hoàng, công ăn việc làm ổn định, các con cháu ngoan ngoãn, học hành tốt đẹp... Mặc dù không bằng ai, nhưng chúng tôi cũng cảm thấy thoả mãn lắm rồi. Không biết điều này có phải là kết quả do sự tạo phước trước đó của cô em linh thiêng trong gia đình tôi hay không??



Vĩnh Khanh

Phố Đá Tròn, ngày 15 tháng 6 năm 2005

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/chuyencothattronggiadinhtoi Thu, 21 Mar 2013 16:50:48 GMT
Chuyện Ma: CHÙA TỨ PHƯƠNG TĂNG (Sưu Tầm) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/chuatuphuongtang Chùa tứ phương Tăng

Chương: 1

Sau 1975, tôi cũng như nhiều người khác tìm đường vượt biên, nhưng lần nào khi tôi ngỏ ý với Sư-Phụ của mình, thì đều bị Ổng thản nhiên nói: “Nhà ngươi không vượt biển được đâu!.” Tôi nghe thì nghe, nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng “Tận nhân lực trước cái đã, Thiên mạng ...tính sau”, vì thế một hôm, chuyện vượt biên bị bể, tôi chạy toán loạn từ Vũng Tàu về, trong túi chỉ còn có 7$, và 1 bộ đồ dính da!, đến Biên Hoà, tôi hay tin có 1 đệ-tử của mình ở Cần Thơ vừa chạy lên kiếm tôi xuống đi chung chiếc ghe của nó. Thời giờ cấp bách, tôi không thể ghé về nhà mình được, nên tôi đi thẳng ra Xa-Cảng Miền Tây, và nghĩ rằng với 7$, tôi đủ tiền xuống đến Cần Thơ.

Đến Xa Cảng Miền Tây lúc hơn 11 giờ tối, khi leo lên thùng sau của 1 chiếc xe hàng, chú lơ xe trẻ tuổi nói: “Đi Cần Thơ là 10$” Tôi năn nỉ nói là tôi còn có 7$, xin cho quá giang, thì chú lơ đáp: “7$ thì đi tới Vĩnh-Long thôi”. Tôi thấy khuya, chỉ có mỗi một xe, nên lẳng lặng ngồi yên, vì nghĩ rằng từ Vĩnh Long về Cần Thơ chỉ có 30km, đến Vĩnh Long, mình năn nỉ chắc họ sẽ cho quá giang qua Cần Thơ. Không ngờ trong xe chật khách, vậy mà đến Vĩnh Long, chú lơ xe vẫn nhớ đến tôi, chú nói: “Ê cha nội, tới Vĩnh Long rồi, xuống đi!” Tôi vừa mở miệng năn nỉ, thì bất ngờ, chú ta chụp lấy cái túi của tôi rồi quăng xuống đất. Tôi thấy lòng đau quặn thắt, không phải vì mình bị từ chối, nhưng tôi đau cho cái tâm-bất-nhẫn của chú lơ trẻ tuổi đó. Và tôi không còn cách nào hơn là leo xuống xe để nhặt lấy cái túi xách, trong đó chỉ có cái khăn, bàn chải và cuốn Kinh- “Phép Mật” của Môn pháị
Tôi không quen 1 ai ở Vĩnh Long, trong túi không có 1$, và đứng ở ngả ba lộ tẻ lúc hơn 2 giờ sáng, cái giờ dễ bị Công-An xét hỏi và bắt, trong người tôi lại không có 1 miếng giấy tờ tuỳ thân nào, tôi nghĩ cách hay nhất là đi lủi ra ngoại ô, tránh ánh đèn khu phố chợ cho yên thân. Trời tối đen như mực, tôi không biết Vĩnh Long, nên cứ lầm lũi đi bừa trong bóng tối, mà không biết sẽ đi đâụ Đến khi tôi thấy trước mặt mình là 1 mái Chùa, bóng ngói cong in lờ mờ trên nền trời đen thẳm, bên trong có ánh đèn dầu leo lét, tôi gõ cửa, thì 1 Sư Cô già ra mở cửa, tôi nói mình lỡ đường xin tá túc qua đêm, Sư Cô liền mời tôi vào,và ân cần hỏi tôi có đói không? cô dọn cơm cho ăn. Cả 2 ngày lăn lộn từ Vũng Tàu về, nên tôi xin phép tắm rửa trước rồi vào lễ Phật xong mới ăn cơm.

Khi ngồi vào bàn ăn, lúc đó tôi mới nhớ là 2 ngày qua mà tôi chỉ ăn có 1 dĩa cơm ở bến xe, bây giờ đói run cả taỵ Nhưng có 1 điều rất lạ, mà chính tôi cũng không hiểu được! vì vừa cầm đũa trên tay, tự nhiên tôi hỏi: “Thầy của Sư Cô đi lâu chưả” Sư Cô cũng đáp : “Ổng mới đi” “Vậy chớ ... “Bửu Bối” của ổng để đâủ” Lúc này Sư Cô mới nhìn tôi chăm chằm và nói: “Chú em ở đâu tới đây, xin ngủ, tôi cho ngủ, tôi còn cho ăn nữa, đói thì lo ăn đi, sao chú em hỏi bửu bối này bửu bối nọ làm chỉ” Tôi không biết tại sao, lại hỏi tiếp, câu hỏi đường-đột, vôđuyên, vô-nghĩa và gần như là ...mấy dậy! “Tui muốn hỏi Sư Cô là 3 cái bửu bối của thầy Cô để đâu mà?” Sư Cô vẫn nhìn tôi chằm chằm và hỏi lại: “ Chú em nói cái gì vậỷ tui hổng hiểu!”
“Thì tui nói 3 cái bửu bối của ông Thầy chứ nói cái gì mà Sư Cô hổng hiểủ Cô để đâu lấy ra cho tui đi!” Đến lúc này thì Bà Sư Cô mới nở 1 nụ cười làm khuôn mặt già nua của Bà tươi hẳn lên, Bà nói: “À phải rồi, đúng rồi, hồi trước khi đi, Thầy tui có dặn, bao giờ, nửa đêm khuya, có chú em nào đến hỏi bửu bối, thì đưa ra cho chú, thôi chú em lo ăn cơm đi, để tui vô lấy bửu bối chọ” Khi Sư Cô cầm cây đèn đi khuất vào phòng trong, tôi mới bắt đầu ăn cơm và vừa nhai cơm vừa suy nghĩ, ngạc nhiên cho chính mình, lối nói chuyện của tôi vừa qua thật là lạ, đó hoàn toàn không phải cung cách của mình!, dường như ai đó ...đã dùng miệng của tôi mà nói vậy! Ai là người có thể qua được phép Hộ-Pháp của tôi để nhập vào tôỉ và “bửu bối!”, chà chà, từ này tôi đọc thuở nhỏ trong sách truyện rất xưa, thời nay làm gì có bửu bối!, mà bửu bối là cái gì mới được chứ? thiệt là ...lãng nhách!

Khi tôi ăn cơm xong thì Sư Cô đem lại cho tôi 1 bọc nylon trắng, cô nói: “Nè, cả 3 cái Thầy để ở trỏng, chú em lấy đi, tui cũng không biết cái gì nữa” Tôi nóng lòng định mở ra xem, thì Sư Cô xua tay nói: “Chú em khoan mở, chờ tui đi ngủ cái đã, chú uống nước xong chừng nào muốn ngủ thì cái bộ ván ngựa ở đàng kia kìa, tui soạn mùng chiếu sẵn cho chú, thôi bây giờ tui đi ngủ đâỵ” “Khoan, Sư Cô!, cho tui hỏi vậy chứ Chùa này tên gì, và Thầy của Sư Cô Pháp Danh là gì, ổng đi khỏi chùa bao lâu rồỉ” “Chùa này là Chùa Tứ Phưong Tăng, thường có nhiều Sư ở khắp nơi tới lắm, tốp này tới rồi lớp khác đi, tui không để ý ...còn Thầy tui đi 3 năm rồi, ổng lẹ lắm, mới hôm qua bên Xiêm, bữa nay lại về chùa, bữa sau lại đi Xiêm ...ổng đi đi về về hoài à, mà ổng có dặn là hổng cho chú em biết Pháp Danh của ổng. Thôi để tui vô ngủ, mệt quá rồị” Nói xong Sư Cô lọm khọm đi ngủ, tôi không dám phiền Bà nữa nên lặng thinh ....Tôi mở cái bọc bửu bối ra, bên trong chỉ có 3 miếng vải vàng, có chữ Phép màu đỏ, và vài tờ giấy trắng, đã ngả màu vàng có ghi chú chỉ dẫn bằng những nét chữ rắn rỏi và đẹp. Hoá ra đó là 3 lá Phép: thứ nhất là chỉ cách ...bắt Ma Quỷ, Thần Thánh nhập vào người, thứ hai là Phép Nhịn Đói, còn phép thứ 3 thì cấm, không phổ biến, cho nên, xin lỗi các bạn, tôi không thể kể ra đây! Về phép bắt Ma Quỷ, có chỉ dẫn rõ ràng, rất ...tế-nhị !
Vì đa số các Thầy bắt Ma Quỷ bằng cách ...đánh đập bằng tay, bằng ấn phép, dọa nạt, hoặc dùng Binh, Tướng, ra oai diễn võ. Cách đó dễ gây đến nghiệp oán thù! Còn phép này thì chỉ ... “Khoá” cho Ma, Quỷ hoặc thần Thánh nào đó, khi nhập vào người ai, thì dính trong người đó luôn, không ra được! Mà Ma, Quỷ, Thần, Thánh, khi nhập vào ai, thường thì lúc ra, lúc vào, bởi vậy người bịnh, lúc tỉnh, lúc mê ...(giống trường hợp mát thần kinh, chạm giây hoặc..short circuit) cho nên khi bị phép khoá, không ra được. sẽ đâm ra sợ mà xin ...mở khoá cho rạ Lúc đó mình mới nói là tại quý vị muốn vô xác người này, tôi chỉ chiều ý cho vô luôn, chớ không gì khác ...dĩ nhiên là Ma, Quỷ, Thần, Thánh, lúc đó sẽ năn nỉ, và mình giảng cho họ vui vẻ để hứa là “đi” luôn, mình mới mở khóạ Tôi đọc thấy thích thú vì Phép mà có vẻ ..logic lắm ...Tôi đi lạy Phật xong ngủ 1 giấc thật ngon đến 10 giờ sáng mới thức!
Khi từ giã Sư Cô, tôi đi ra cổng Chùa, mới thấy cái bảng tên chùa rất cũ kỹ : “Tứ Phương Tăng” các bạn nào ở Vĩnh Long hẳn có biết đến chùa này, tôi không nhớ là ở khúc nào, mà chỉ biết chắn chắn là nó ở ngoại ô của Thị-Xã Vĩnh Long, đường vào chùa có trồng 2 hàng cây làm hàng rào hai bên, tôi lấy làm lạ là lối đi nhỏ xíu, vậy mà đêm qua tôi không thấy hàng rào gì cả, mà tôi lại mò đi được 1 đường thẳng vào chùa, không đụng phải cây cối gì hết!
 

Chương: 2  Người Đẹp Mỹ-Nương

Đêm tôi ngủ ở Chùa Tứ Phương Tăng cũng là đêm người đệ-tử của tôi ỏ Cần-Thơ xuống tàu đi mất, thế là tôi bèn trôi nổi xuống tận Bạc-Liêu để tìm đường khác. Một năm sau, qua sự giới thiệu này nọ, tôi quen được với một anh ...Cán-bộ, coi Kho muối của ven biển Bạc-Liêụ Thấy kho muối có 1 căn nhà rất lớn, mà sức chứa được cả đến 300 người, quả là lý-tưởng cho việc làm ...bãi tập-trung người đi vượt biên, nên tôi, đã.. “móc-ngoặc” với anh Hai này, do đó tôi thường xuống địa-phương của anh và nhậu nhẹt để làm thân với đám cán-bộ thu mua muốị
Anh Hai có 1 cô con gái tên Hồng, lúc đó khoảng 19 tuổi, “một đêm ...mưa gió bão bùng”, cháu Hồng bỗng bị đau bụng dữ dội, kho muối lại sát ven biển, đường sình lậy trơn trợt, không cách nào chuyển cháu ra bịnh-viện được, anh chị Hai thì lo lắng vô cùng khi thấy cô con gái độc nhất của mình đau đến nỗi toàn thân ra mồ hôi hột hột như hột đậu và mồ hôi nhớt-nhợt kỳ lạ. Tôi, bằng chút kiến-thức nhỏ nhoi về Y, cũng mò khám đại!, tôi nói cháu Hồng co đầu gối phải lên đến ngực, cháu làm được, như thế thì không phải là đau ruột dư, tôi khám vùng phúc- mạc, cũng thấy bình thường, gan thận không sưng, trong khi người cô mồ hôi cứ tuôn ra nhớt kinh-khủng và người càng ngày càng lạnh đị Bí quá, tôi đành nói với anh Hai chủ nhà: “ Thú thiệt với anh, tôi có học được 1 chữ bùa trị đau bụng hay lắm, bây giờ nếu anh tin, thì lấy cho tôi 3 cây nhang, để tôi vẽ chữ bùa đó trị bịnh cho cháụ” Anh Hai chưa kịp trả lời thì bà vợ của ảnh đã đem nhang tới, tôi vội vẽ vài chữ, thì ngay lập tức cháu gái im, không rên la nữa, tôi hỏi, thì cháu Hồng nói: “Dạ thưa chú, cháu thấy hết đau rồi, nhưng bụng “rêm” lắm và làm như có cục gì chạy qua chạy lại, thấy khó chịu ghê ...” Tôi nghĩ là gaz, nên nói chị Hai sắt cho mấy lát gừng mỏng, tôi lót gừng, rồi dùng thuốc ...555 đốt 3 huyệt, mỗi huyệt 20 cứu: Cửu-Vĩ, (trị đau dạ dày) Khí-Hải (trị màng bụng đau thắt, đau kinh nguyệt) và huyệt Túc-Tam-Lý (cũng trị đau bụng, nhưng hổ trợ thêm sức khoẻ). Sau đó độ 5 – 10 phút thì cháu Hồng đi nhà xí xong là khoẻ lại hoàn-toàn ...

Dĩ-nhiên là cả nhà mừng rỡ và Anh Chị Hai cứ theo hỏi tôi về việc chữ bùa gì mà trị hết đau bụng cấp kỳ vậy, tôi đành trả lời qua loa cho xong. Tưởng chuyện có thế là hết, nhưng ngày hôm sau, khi tôi đi ra chợ uống cà phê với anh Hai về, thì thấy chị Hai cùng với 2 người Miên bước ra của đứng đón tôi có vẻ trịnh-trọng lắm, tôi nghĩ, rồi, tới nữa rồi ! dám có ai đau bụng nữa đây ...Khi vô nhà ngồi, tôi được chị Hai, cháu Hồng, và hai vợ chồng người Miên thi nhau kể về người con gái của họ, cháu ...Mì Nươl ! (người Miên đa số họ Kim và họ Sơn, còn con gái đa số lấy chữ Mì làm đầu, Mì Nươl, phát âm là Mì Nươn, nên tôi bèn gọi cháu là Mỹ-Nương cho dễ) Họ kể: Năm ngoái, Mỹ-Nương sau 1 buổi đi biển bắt Sò huyết về, thì bị sốt, nói làm xàm, và có nhiều người nhập vô Mỹ-Nương, cả nhà đã đem cô vô nhiều Chùa Miên để các Ông Lục trị, nhưng chỉ hết chừng 1, 2 tuần, rồi bị trở lạị Cả ngày cô ta cứ ngồi nói chuyện một mình, như là nói với người vô-hình bên cạnh ...Cháu Hồng lại là bạn rất thân với Mỹ-Nương, vì thế khi thấy tôi biết trị bịnh vẽ vẽ bằng cây nhang, lập tức cháu Hồng qua báo cho cha mẹ của Mỹ-Nương biết.
Tò mò, tôi nói Hồng đi dắt Mỹ Nương tới, khi nghe tiếng nói của cháu Hồng trước của, tôi vội niệm phép “Án Thân”, (có nghĩa là phép làm cho mình giống như người thường, không có phép gì trong người cả, để Quỷ Thần không biết ! và cả những Thầy Bùa Phép mà có tánh ghanh-tị, ưa thử ...sức, thử Phép cũng hổng biết !), Tôi muốn thử xem người bịnh này là Ma Quỷ nhập hay chỉ vì..thất-tình mà chạm giây ?.

Quả Mỹ-Nương đúng là người đẹp !, tuy là con gái Miên, nhưng cô ta có 1 cách đẹp là lạ ..., tôi để ý thấy cô đeo bùa lung tung, những loại bùa của người Miên bằng chỉ ngũ-sắc, ngoài mấy vòng chỉ như giây chuyền, cô còn đeo luôn cả hai bên cổ tay nữạ Đặc biệt, khi gặp tôi, cô nói chuyện với tôi bằng tiếng..Bắc ! tôi hỏi tên, thì cô xưng là Mai ...ở Sàigòn !!! Trong khi địa phương đó, vùng ven biển, xóm người Miên, không có người Bắc, họ nói tiếng Nam còn không rõ, mà một cô gái Miên nói đặc giọng Bắc, quả là chuyện rất lạ ! Không biết cô ta ...chạm giây cỡ nào, hay là có cô Mai nhập thật ? tôi bèn hỏi tiếp: “À, cô là cô Mai, vậy tại sao cô lại nhập vô xác Mỹ-Nương? sao cô không nhập vô cháu Hồng đâỵ.?” vừa nói, tôi vừa chỉ tay vào cháu Hồng, lúc đó khoảng 2 giờ trưa rồi, mà khi vừa nghe tôi nói vậy, thì cháu Hồng ...thét lên 1 tiếng rồi ôm chầm lấy bà Mẹ. “Cô Mai”, thì cười 1 nụ cười rất đẹp, trả lời: “Tôi thấy Mỹ-Nương đây “hợp” với tôi, nên tôi mới “nhập” được, chứ không phải là muốn nhập vào ai thì nhập đâụ” “Hay cô thử “nhập” vào bà này được không?” tôi chỉ tay vào chị Hai, lần này đến lượt chị Hai thét lên và ôm chầm lấy cô Hồng, rồi thì cả 2 mẹ con bèn đứng lên khỏi cái bộ ván ngựa chỗ chúng tôi ngồi, mà sang ngồi chỗ khác, xa hơn 1 chút, sau khi đã không quên cằn-nhằn tôi: “Anh Ba đừng nói giỡn kiểu đó nghen, rủi nó nhập thiệt thì chết.!”

Tôi quay sang cô “Mai” hỏi tiếp: “ Như vậy cô là người ở đâu, sao lại đến đâỷ” “Dạ ‘em’ ở Sàigòn, đi vượt biên bị bão đắm tàu nên trôi vào đây cùng với mấy người nữa, được dân chài với đem chôn ở ven biển.” nói đến đây cô Mai, cúi mặt xuống im lặng, tôi bèn hỏi tiếp: “ Tôi tưởng chết là đi đầu thai kiếp khác, sao nghe nói cô nhập vào cô Mỹ-Nương này đến cả năm rồỉ cô không đi đầu thai à? và còn những người trôi chung với cô nữa, họ có như cô nhập vào ai ở vùng này không?” “Cả năm? vậy mà em tưởng chỉ có hơn 1 tháng thôi ! còn những người kia thì họ bị ‘Lính’ bắt đi rồi, em không biết đi đâu, nhưng có mấy “Cụ già” thì bảo là họ bị đi đầu thai đó ...” “Cô nói ‘Lính’ là Lính gì? tôi không hiểụ” “ Dạ, cứ tối xuống là có các toán Lính-Âm-Binh đi tuần, họ dữ lắm ...em sợ lắm ...nên buổi tối là em phải trốn vào Chùạ” “Ủa lạ, tôi nghe nói ở Chùa có Tả Hữu Hộ-Pháp, Kim-Cang Hộ-Pháp La-Hán mà, sao cô có thể vào được?” “Các Hộ-Pháp coi vậy mà chẳng làm gì chúng em cả, khi em mới từ biển lên, em chạy vào Chùa, bị các “Linh” của người chết thờ trong Chùa, họ dữ lắm, đánh đuổi chúng em đi, không cho vàọ Sau này, nhờ khi dân Chài chôn, có mấy vị Sư Miên đến tụng Kinh, các Sư có niệm Kinh hộ-trì cho chúng em vào Chùa, nhờ vậy em mới không bị các Linh khác đuổi nữa, trái lại, còn được ăn cơm Chùa, chứ không bị đói lạnh như trước ...”

Tôi ngồi nghe cô Mai kể mạch-lạc, không đắn-đo suy-nghĩ, làm tôi rất ngạc-nhiên, vì qua đó, tôi sẽ hiểu thêm về cuộc sống “bên kia” nếu quả thật đốiđiện tôi là Ma nói chuyện, tuy nhiên, cũng có thể cô Mỹ-Nương này đọc nhiều truyện tiểu-thuyết, bi giờ bị ‘chập giây’ nên tiềm-thức của cô xổ ra, chứ không phải Ma Quỷ gì cả thì saỏ Tôi phải tìm cách “thử” để xác-định lại là Ma nhập, hay Mát giây trước cái đã ...nên tôi xoay qua chủ-đề khác: “Cô nói cô ở Sàigòn, vậy cô ở Quận mấỷ đường gì?” “Dạ em ở Quận 3, đường Lê-VănĐuyệt” “Cô học Trường nàỏ” “Em học Trường Gia-Long đến lớp 12 thì mất nước, bố em đi cải-tạo, em phải nghỉ học, ở nhà buôn bán giúp Mẹ” “Vậy cô biết quán ...Thạch-Chè Hiển-Khánh không?” “A, cái quán mà trên bàn có để các bài Thơ chứ gì? có, em biết chứ, em thường ăn ở đấy lắm, cả hai quán, 1 ở Phan-Đình-Phùng, 1 ở Đa-Kao, em cũng biết.” Nghe vậy, tôi nhìn chăm chằm vào cô gái trước mặt: Mỹ-Nương, người con gái Miên, trong bộ quần áo nghèo nàn thônđã, không thể nào cô ta lại lên Sàigòn và vào ăn Thạch Chè, món thức uống đặc biệt của người Bắc được ...Tôi bèn nói: “Cô ngồi chờ tôi 1 chút nhé, để tôi ra đầu đường mua gói thuốc hút rồi quay lại ngay, nói chuyện với cô vui quá ...” Nói xong tôi đứng lên, gọi Ba của Mỹ-Nương: “Ông lấy xe chở tui đi mua thuốc nghen” Ông người Miên thật-thà nói: “Khỏi đâu, khỏi đâu, tui có Thuốc Gò nè ...” “Tui hút thuốc đó hổng nổi, phải mua thuốc Thơm mới được ...” Khi cùng với Ba của Mỹ-Nương đến cái tủ thuốc lá ngoài đường, tôi hỏi ngay: “Ông à, từ nào tới giờ, ông có cho con gái của ông, Mỹ-Nương, đi lên Sàigòn ‘ở bạn’ không?” (Ở bạn, tiếng địa-phương chỉ những người đi giúp việc nhà, ‘người ở’, ‘ở-đợ’) “Đâu có, con tui nó ở nhà tui từ nhỏ, không đi đâu xa cả” “Vậy trong xóm ông có gia-đình người Bắc nào ở Sàigòn dọn xuống đây ở không?” “Không có người Bắc” “Mấy xóm kế bên có không?” “Cũng không có, xóm tui là xóm Miên mà, chỉ có người ‘Khơ-Me’ ở thôi” “Còn các cơ-quan nhà nước, có gia đình cán-bộ nào mà người Bắc hông?” nghe hỏi, Ba của Mỹ-Nương suy nghĩ 1 chút rồi đáp: “Ừa, có 1 gia đình người Bắc, làm ở Trạm Thu-Mua ...” “Họ có con cái cỡ tuổi Mỹ-Nương hông?” “Tui cũng không biết ...” Tôi suy-nghĩ: “Có thễ Mỹ-Nương quen với gia-đình này, nghe kể về Sàigòn ...” Nên tôi bèn quay xe chạy về nhà của cháu Hồng.
Khi đến trước cửa, tôi thấy 2 Mẹ con cháu Hồng và bà Mẹ của Mỹ-Nuơng ...mặt xanh lè, đứng tận lề đường đón, tôi hỏi: “Ủa, sao ra ngoài này hết vậy ? còn Mỹ-Nương đâủ” cháu Hồng nhanh miệng trả lời: “Dạ thưa Chú, khi chú mới ra khỏi cửa, thì Mỹ-Nương trong nhà té cái đùng xuống sàn, mình mẩy lạnh ngắt, Má cháu mau mau lấy dầu cù là cạo gió, nhưng Mỹ-Nương hổng tỉnh, mới tức thì bỗng nó ngồi dậy, đập đầu, đập tay làm thấy ghê lắm, nên cháu và Mẹ với Thím Hai sợ quá phải chạy ra đây, Chú vô coi liền đị.” Tôi liền rồ ga chạy vọt Honda vô cửa, tai thì nghe cái ‘bịch” tôi ngoái lại, thấy chú Hai Miên đã té ngồi xuống đất, ổng nhìn tôi, cười nụ cười chất phác, ra dấu không sao, cho tôi đi tiếp ....

Bước vào nhà, tôi thấy Mỹ-Nương ngồi xếp bằng, cúi đầu xuống, nhưng hai tay cứ vỗ đùng đùng trên bộ ván ngựa, miệng lí nhí cái gì đó, tôi bèn nói lớn tiếng: “Cái gì dzậỷ cái gì mà làm dữ dzậỷ” Mỹ-Nương ngửng đầu lên, khuôn mặt đẹp bây giờ có cái gì là lạ, chắc tại đôi mắt sáng quắc lên giận dữ..cô ta nói: “Tôi thấy chú hỏi lịch-sự, nên tôi mới trả lời đàng hoàng, không ngờ chú không tin, còn đi hỏi này hỏi nọ Ba của Mỹ-Nương nữa ...? chú muốn gì đây ?” “Cô nói gì vậỷ tôi hỏi gì mà cô giận?” “Thì hồi nãy ngoài tiệm thuốc đó, chú hỏi coi Mỹ-Nương có quen ai người Bắc không? chú mới ra cửa, là tôi bay theo liền, tôi nghe hết rồi, chú không tin tôi là Mai hả? chú hỏi nữa đi, hỏi cái gì tôi cũng trả lời được hết !” “Vậy chớ ở Sàigòn cô biết có những quán ăn nào ngon, nổi tiếng không?” Nghe tôi tỉnh bơ hỏi, cô “Mai” mới cười, đúng là nụ cười Liêu-trai ...đẹp thật đẹp, cô nói: “Tưởng gì, chứ món ăn thì tôi biết rõ, này nhé: Phở Bò Hiền-Vương, Công-Lý, Phở Gà Trương-Tấn-Bửu, Bún Riêu Nhà Thờ Đức Bà, Bánh Cuốn Thanh-Trì Phan-Đình-Phùng, Chả Quế của Thiên-Hương Rồng-Vàng chợ Hòa-Hưng này ...” ...Cô “Mai” kể một hơi, bây giờ thì tôi nghĩ chắc là Ma nhập thật rồi, tự nhiên tôi thấy thích-thú lạ lùng, đây là dịp hiếm có để mình hỏi về ‘Thế-giới bên kia’, nên tôi vội ngắt lời: “Thôi đủ rồi, tôi tin cô là cô Mai rồi, nhưng cô cho tôi hỏi là tại sao cô nhập vào cô Mỹ-Nương này ? sao cô không đi đầu-thai kiếp khác?” “Tại xác em ở đây, em đang lo tìm người nhà để báo mộng chỉ chỗ đem xác em về Sàigòn ...” Cô “Mai” vừa nói vừa đưa tay quẹt những giọt nước mắt đang chảy tự nhiên trên má ...tôi hỏi tiếp: “Vừa rồi cô nói là cô ‘bay’ theo tôi ra quán thuốc, sao cô không bay về Sàigòn báo mộng?” “Em chỉ bay gần gần được thôi, bay xa chóng mặt lắm, các ‘Cụ’ trong Chùa nói là tại em không hương khói, nên còn yếu lắm, phải ở Chùa 1 thời gian hương khói thì mới cứng cáp mà đi xa được ...” “Nếu bây giờ tôi về Sàigòn, cô cho địa-chỉ nhà cô, tôi đến nói người nhà cô xuống bốc mộ của của cô đi, thì cô có bỏ xác Mỹ-Nương mà đi không?” “Em không biết nữa, nhưng bấy lâu nay, em chơi với Mỹ-Nương, em thấy thích Mỹ-Nương lắm, chắc em cũng sẽ về đây làm bạn với Mỹ-Nương nữa ...” có tiếng của cháu Hồng: “Ý,ẹ, nói nghe thấy ghê quá ...” tôi quay lại thì mới thấy là nãy giờ mải chú-tâm vào cô “Mai”, mà tôi không thấy là mọi người đã vào cả trong nhà và ngồi đằng sau lưng tôị Tôi quay trở lại cô “Mai” : “Vậy chứ cô có “Bồ” không? và nếu có sao cô không về thăm “Bồ” đỉ chẳng lẽ ở mãi đây saỏ” “Tôi có người bạn trai, nhưng anh ấy đi vượt biên sang Mỹ trước rồi, bây giờ tôi cũng không rõ ở đâu nữa, tôi có nghe nói anh bạn tôi đã lấy vợ, nên tôi cũng không thèm nhớ anh ấy làm gì ...”

 

Chương: 3  Tứ Đại Thiên Vương

Nói đến đây, cô “Mai” bỗng ngước nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, cô cười nhưng 2 ngón tay trỏ và giữa của tay trái cô lại xỏ vào vòng chỉ bùa ngũ sắc mà cô đang đeo bên cổ tay mặt, rồi xoắn lại thật mạnh, tôi ngầm để ý thì thấy bàn tay mặt của cô dần dần đỏ ửng lên. Tôi đoán ngay là sắp đến thời-điểm căng-thẳng bộc-phá rồi ...Vì thường thường những người bị Ma nhập hoặc những người điên, có 1 điểm giống nhau: Họ đang hiền-hoà đó, nhưng bất cứ lúc nào họ cũng có thể nổi khùng lên và hành động thô-lỗ bằng một sức mạnh không ngờ ...Vì thế, tôi bèn ...ngấm ngầm ...vận 18 thành công-lực của mình xuống ...cặp giò, và đổi thế ngồi, thõng hai chưn xuống đất, để có gì tôi sẽ thi-triển chiêu ... “Tẩu-vi-thượng-sách” được dễ dàng !!!
Quả như tôi nghĩ, khi bàn tay phải của cô “Mai” đã đỏ rực lên, bất ngờ, cô vung ra thẳng vào mặt tôi, bàn tay khom lại y như Huyết Ma Trảo vụt xuống thật nhanh, may mà tôi không thuộc loại mũị.lõ, nếu không thì đã bị sứt mũi với ngón đòn đó, tôi ngả người ra sau, và vì phản-ứng tự-nhiên, tôi đã hất cổ tay trái của mình ngay vào cườm tay của cô, đồng thời xoay cổ tay lại nắm xuống. Khi tôi nhớ ra thì đã muộn, vô-tình, tay trái của tôi đang nắm cổ tay của cô “Mai” bằng tư-thế “Ấn”, nghĩa là tôi dùng 3 ngón Ngón Cái, ngón Áp Út và ngón Út để nắm cổ tay của cô, trong khi 2 ngón Trỏ và ngón Giữa thì để Thẳng ra nằm dài theo cánh tay của cô tạ Đó chính là 1 Mật Ấn mà tôi đã học được ở Chùa Tứ-Phương-Tăng năm xưa ! Mà một khi Ấn đã Kiết, thì Chú phải Niệm ! Lập tức nguyên 1 tràng tiếng Phạn đã chạy vụt hết 1 vòng trong trí tôị Thế là xong, câu Chú đã Niệm!, trong khoảnh-khắc đó, cô “Mai”, tay phải thì bị tôi nắm, còn tay trái của cô thì 2 ngón còn bị dính vào cườm tay trong những vòng chỉ Bùa Ngũ Sắc, nên cô không còn tay nào để tấn công tôi nữa, cô chỉ biết giựt giựt nguyên cánh tay lại được có vài cái, thì tôi đã tự-động buông tay cô ra, tôi nói: “Ủa, làm gì kỳ vậy, sao cô lại đánh tôỉ” Vừa hỏi, tôi vừa chờ phản-ứng xem cô ta có khóc lóc, có bị đau đớn gì sau khi tôi đã chụp cô ta 1 Ấn và 1 Chú không ? Nhưng không như tôi nghĩ, cô tác chẳng bị tác động gì cả!, cô“Mai” bỗng cười sằng-sặc và nói: “ Chắc ông có biết võ nên mới tránh được cái ...Cào hồi nãy của tôi, chớ thường thường tôi chỉ quơ tay 1 cái là người ta bị xể mặt liền, kể ra ông cũng hay thiệt, nhưng sao mà ông nắm tay tôi chặt quá, nổi lằn lên hết rồi đây này ...” cô vừa nói vừa đưa tay ra, tôi thấy trên cánh tay đỏ hồng của cô đang nổi bật lên dấu hai ngón tay của tôi trắng rực. Tôi chưa kịp nói gì thì Cô Mai đã thét lên tiếp: “Ai da, ai da đau quá, tôi bắt đền ông đó, ông mà không cho tôi ăn gà bây giờ thì tôi đập đầu con nhỏ Mỹ-Nương cho nó chết luôn ...” vừa dứt câu, cô “Mai” đã nghiêng người và đập đầu xuống ván ngựa 1 cái đùng !, tôi giang hay tay mình ra tính đỡ, nhưng phải thắng lại, vì tôi ngồi đốiđiện với cô, cô ta đang vật-vã, nếu tôi chụp sợ phạm-chỗ-không-ổn nên tôi không biết làm sao, đành nhìn cô giọng đầu thêm mấy cái đùng đùng nữa xuống bộ ván. Các bạn hãy tưởng-tượng một người con gái mới lớn, không thể nào dám có những hành-động như thế, ngoại trừ là người điên! ...Đến lúc đó thì Ba của Mỹ-Nương đã nhào lên bộ ván, đứng phía sau cô “Mai” và dùng cả 2 cánh tay gân guốc như 1 lực-sĩ của ông để khoá chặt 2 vai cô Maị Nhưng cô Mai đã vung người ra khỏi cái khoá đó dễ dàng, cô xoay người ra sau hất Chú Hai Miên ra và không quên bồi vào cổ ông một nhát chém bằng cạnh bàn tay nữa khiến ông té lăn xuống sàn 1 cái bịch! Rồi cô ta lại tiếp tục giọng đầu xuống bộ ván ngựa.

Lúc này thì cả căn nhà náo loạn lên, tiếng đập đùng đùng đệm thêm tiếng thét thất thanh của hai Mẹ con Cô Hồng, Chú Hai Miên thì bị trặc luôn cái cổ, tôi thì phân-vân, chần chờ vì muốn coi cái Phép học ở Chùa Tứ Phương Tăng có tác dụng không, nếu mà cô Mai này làm dữ hơn nữa, thì lúc đó tôi mới dùng Ấn khác rất oai-lực, để trấn-áp cô ta ...Trong lúc đó, không ngờ, người bình-tĩnh nhất lại là Thím Hai Miên, bà ta đã nhào ra sau bếp, bưng lên luôn con gà luộc, món ‘mồi nhậu’ duy nhất hôm đó tính đãi tôi, đem thẳng đến trước cô Mai, bà chậm rãi nói: “Dớ, dớ, cô đừng có đập đầu con tui nữa, con gà nè Hốp đi Hốp đi, Si đi Si đi ...” (Tiếng Miên, Dớ Dớ là nè nè, còn Hốp, và Si đều có nghĩa là Ăn). Lập tức cô Mai, ngừng dãy dụa, và cười lên sằng-sặc, hai tay cô chụp lấy con gà xé ra và cắn ngồm-ngoàm y như người chết đói lâu năm. Bây giờ, trước mắt tôi, hình ảnh có vẻ ma quái rõ ràng. Mỹ-Nương người đẹp!, không còn thấy đẹp nữa, mái tóc xổ tung, hay bàn tay nhầy nhụa mỡ gà, chung quanh miệng cũng dính dầy mỡ nhễ-nhãi, và cặp mắt rất là lạ, vì cô vừa ăn ngấu-nghiến, vừa liếc ngang dọc láo-liên bằng cặp mắt sáng quắc, cái sáng không phải là cái sáng bình-thường của con người, vì từ cái sáng của ánh mắt đó, tôi không đọc được những gì mà người thường biểu-hiện như: hỷ, nộ, ái, ố, vui hoặc buồn!, tôi chăm-chú theođõi thì chỉ thấy hiện lên một sự trống-rỗng kỳ lạ, một-ánh-mắt vô-hồn-đến-rợn-người ! Bây giờ mọi người đều nín lặng, không ai nói một lời nào, cái im lặng bất chợt tĩnh-mịch đến nỗi chỉ còn tiếng cắn, tiếng ngoạm vào thân con gà, tiếng nhai xương ngấu-nghiến rào rạo, vang lên khô-khan và đơn-độc. Cô Mai hầu như không còn biết đến ai nữa, cô như đang hoà-nhập vào chuyện ăn uống mà thôị Mọi người quay nhìn tôi, tôi bèn ra dấu cho mọi người theo tôi bước ra nhà ngoài, để cho cô Mai đó ăn xong mới tính saụ
Ra đến căn phòng ngoài, chú Hai Miên một tay vừa ôm cổ, vừa nói: “Dớ, chắc Thầy hổng làm gì được nó rồi, hồi nãy vậy mà nó mạnh quá, nó xô tui đau lắm ...” Mẹ cháu Hồng hỏi tôi: “Anh Ba, anh thấy saỏ bây giờ anh có cách nào hông?” Tôi lẳng lặng cúi đầu ngẫm nghĩ: “Nếu theo như Phép Bắt Ma Quỷ của Chùa Tứ Phương Tăng, thì khi tôi chụp bằng Ấn, niệm Chú, thì đã “trói” ngay được con Ma đó rồi, tại sao cô “Mai” này lại không hề bị tác-động nào ? Hỗng lẽ lâu rồi nên tôi đã niệm sai câu Chú? Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì rõ ràng là câu chú của mình không saị Như vậy hổng lẽ câu Chú ...dởm? Tôi tức quá, phải có chỗ sai lầm nào đây cho nên đã nắm tay được con Ma rồi mà nó lại không bị hề hấn gì ...Thôi thì chắc phải lấy xe chạy về căn nhà tôi ở trọ, để lục cuốn Kinh-Phép của mình ra coi lại mới được ...” Nghĩ vậy, tôi bèn nói: “Cái cô Mai này dữ quá, để tôi phóng xe chạy đi lấy đồ nghề 1 chút nghen, tôi đi chừng 15 phút là trở lại ngaỵ” Nhưng trong khi tôi vừa bước đến bên chiếc xe Honda, thì trong nhà đã vang lên tiếng thét rợn người của cô “Mai”, mọi người chạy ào vô nhà, tôi đứng lại nghe ngóng, thì cháu Hồng chạy ra nói, giọng mừng rỡ: “ Hay quá chú Ba, chú vô coi kìa, nó sợ chú rồi, nó đang khóc và đòi cháu phải chạy đi kêu Ông Thầy Ba vô gấp kìa, nó kêu chú là Ông Thầy Ba đó!” Chính tôi cũng ngạc-nhiên, bèn rảo bước quay vàọ Trên bộ ván ngựa, lúc này cô “Mai” đã ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai tay chắp và đầu thì gục lên gục xuống như đang vái lạy, cô ta nói: “Tôi biết sợ Thầy rồi, Thầy làm ơn thả cho tôi ra đi, làm ơn đi, thả tôi đi ...” Tôi đáp: “Ủa, tôi có trói cô hồi nào đâu mà cô nói tôi thả cô rả” “Đúng là Thầy trói tôi rồi, chứ tại sao mới hồi nãy, tôi muốn Xuất hồn ra khỏi xác Mỹ-Nương mà xuất không được?” Nghe vậy, tôi chợt thấy trong lòng mình dâng lên 1 niềm khoan-khoái lạ-lùng, như vậy là Ấn và Chú có tácđụng rồị Nhưng với bản-tánh cẩn-thận, và hơn nữa muốn cho chắc ăn, tôi bèn nói: “Sao kỳ vậy, tôi đâu biết, hay cô thử xuất hồn ra 1 lần nữa coi được không?” Lập tức, cô “Mai” ngã bật ngửa ra phiá sau, mạnh đến nỗi y như bị ai đá thốc vào mặt, thân giãy giãy y như con cá lóc bị đập đầụ Làm ai ai cũng giựt mình, nhưng ngay sau đó có 1 phút, cô “Mai” lại đập mạnh cả 2 bàn tay xuống bộ ván, ngồi bật giậy vừa khóc vừa nói: “Hu ...hu ...con không ra được ...hu ...hu ...lạy thầy xin Thầy đừng trói con nữa, thả con ra đi ...hu ...hụ.” Tôi đáp: “Thì tôi đâu có làm điều gì trái ý của cô? Cô muốn nhập vô xác Mỹ-Nương, nên tôi cho cô nhập vô luôn đó mà, sao cô muốn ra làm chỉ” “Không được, vô cứng luôn kiểu này không được, con sợ lắm, xin Thầy thả cho con đi đi ...” “Thôi, tôi không thả cô ra đâu, tôi cho cô nhập luôn trong Mỹ-Nương đó, bây giờ tôi đi về đây ...” Nghe tôi nói vậy, cô “Mai” liền quỳ lạy tôi liên tục và năn nỉ khóc lóc đủ thứ, tôi nói tiếp: “Vậy nếu bây giờ tôi thả cô ra thì cô đi đâủ rồi cô có nhập vô người khác không?” “Con cũng không biết nữa, nhưng chắc con ra ở chiếc ghe bể bên giòng cây Mắm quá ...” “Vậy cô có muốn tôi trì chú đưa cho cô vào Chùa để nghe Kinh, sau này đi đầu-thai kiếp khác không? cô may là gặp tôi là Thầy hiền, chứ gặp mấy ông Thầy khác dữ hơn, họ có thể bắt cô bỏ vô lon và dùng roi đánh cô còn khổ nữa ...Nếu cô hứa với tôi là không nhập vô ai hết, chỉ ở Chùa nghe Kinh, chờ đi kiếp khác, thì tôi sẽ giúp chọ” “Dạ, con chịu, con xin hưá với Thầy, xin Thầy thả con ra và đưa con vô Chùa đi.” “Vậy cô đưa tay mặt của cô ra đây để Thầy làm phép” .

Khi cô “Mai” đưa tay ra, tôi liền cầm lấy cũng bằng Mật Ấn, và lần này thầm niệm bài chú hoá-giảị Xong, tôi buông tay ra và nói: “Được rồi, cô xuất đi”, cô “Mai” lần này ngoan-ngoãn quỳ lạy tôi 3 lạy, rồi lại ngã ngửa cái đùng xuống bộ ván. Tôi thở phào nhẹ nhõm, như vậy là xong ...nhưng niềm vui chưa kịp trọn thì cô “Mai” đã ngồi phắt lên, vẫn khuôn mặt ma quái, vẫn giọng nói người Bắc, cô ta nói: “Thầy ơi, con “thăng” không qua được nóc nhà!!!” “Sao lại không được?” “Dạ hiện giờ trên 4 góc nhà có Tứ-Đại-Thiên-Vương đứng trấn, con không thể ra được!” Nghe vậy, tôi đâm ra lo ! vì bài Phép, tôi học, không hề có nói đến vụ Tứ-Đại Thiên-Vương !!! Tôi chỉ học có 2 câu chú 1 trói, 1 mở, thế thôi, đâu có câu nào mời Tứ-Đại Thiên-Vương đến, và cũng không có câu chú nào mời Tứ-Đại Thiên-Vương đi !!! Rầy rà thiệt ! bi giờ mà cô “Mai” không xuất ra được khỏi thân của Mỹ-Nương, thì cô “Mai” sẽ gào khóc liên-tục, ai chịu cho nổi !!! và có nghĩa là tôi sẽ không cứu được Mỹ-Nương mà còn hại Mỹ-Nương luôn!!! Thiệt là rắc rối ...Tôi hơi lo, nhưng cũng cố giữ bình-tĩnh, tôi nói: “Nếu thăng lên không được, sao không độn thổ ? chui xuống đất mà đỉ” “Dạ hồi nãy con có thử rồi, cũng không được, vì ở trên trời, ngoài Tứ-Đaị Thiên-Vương ra, còn có Thiên-La, dưới đất thì Địa-Võng, không cách nào qua được! xin Thầy đừng làm con sợ nữa, con sợ lắm rồi, Thầy tha cho con đi Thầy ...” Nghe cô “Mai” nói sợ, mà lòng tôi thì ...héo luôn!, tôi cũng sợ!, vì mình không biết câu chú nào để Mời các Vị Tứ-Đại Thiên Vương đó đi chơi chỗ khác, đồng thời cuốn mấy cái gì gì Thiên-La Địa-Võng đi ...Thiệt là lãng-nhách!, tự nhiên ở đâu ra mà có cái vụ Tứ-Đại Thiên Vương nàỷ, tôi thật không hiểu nổi! ...Tôi cúi đầu ngẫm-nghĩ cố lục lọi trong trí của mình để ráng hy-vọng sẽ nhớ ra được 1 câu chú nào đó có thể giải-quyết được cái việc rắc rối dễ sợ nàỵ Vì nếu không giải được, coi như là người bị nhập là Mỹ-Nương sẽ chết luôn !!!
Bất chợt tiếng cô “Mai” năn nỉ tiếp: “Thầy ơi Thầy, tha cho con đi Thầy, con sợ lắm, xin Thầy Thỉnh Các Thần đi đi Thầy, con biết sợ rồi Thầy ơi ...” Câu nói của cô “Mai” như 1 tiếng chuông làm tôi bừng tỉnh, tôi nhớ đến 1 câu chú mang tên là “Kêu Thỉnh Thánh Thần” vì vậy tôi liền trang-nghiêm thầm niệm và xin Tứ-Đại Thiên-Vương từ đâu đến, thì xin trở về nơi đó ...Niệm xong, tôi hồi hộp nói với cô “Mai” : “Xong rồi, thôi cô đi vào Chùa đi, cố gắng học kinh để sớm đầu thai kiếp khác nhé.” Một lần nữa, cô “Mai” sụp xuống lạy tôi, rồi nằm im thiêm-thiếp chừng 5 phút, xong cô mở mắt ra, gương mặt có vẻ mệt nhọc, ngơ ngác nhìn chung quanh, nhưng bây giờ thì không còn nét như cô “Mai” hồi nãy, mà là một Mỹ-Nương khép-nép thật thà ...Khi thấy tôi, cô có vẻ mắc cở, khép cài lại cái nút áo ngực bị bung rồi cô quay nhìn Cha Mẹ, xổ ra 1 hơi tiếng Miên líu lo ....Mọi người lúc đó ai ai cũng mừng rỡ, thím Hai chạy lại ôm cô con gái với hai hàng nước mắt. Cháu Hồng thì cũng ôm Mẹ nhảy tưng tưng lên và nói: “Chú Ba hay qua, chú Ba hay quá ...” Chú Hai Miên thì bước đến choàng vai tôi và nói: “O-côn ...O-Côn-Bon, cám ơn, cám ơn nghe ...hì ...hì ...mình ra ngoài trước nhậu nghe ...”
Tôi cũng cười hì hì, nhưng trong lòng chợt hiểu ra: Có, có Tứ Đại Thiên Vương ...

Đêm hôm đó tôi không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, không biết có phải vì tiếng sóng biển vỗ rì rào của đêm trăng rằm, hay vì tôi vẫn còn thắc-mắc câu chuyện ban chiều ...Tôi ôn lại từ chi-tiết lúc nói chuyện với cô “Mai”, đặc biệt nhất là lúc tôi chụp tay Ấn đầu tiên vào cô, và rồi tôi mới khám phá ra được một điều thú-vị !!! Vì thường thường, khi trị Ma Quỷ nhập, hễ các Thầy mới đến gặp người bi Ma nhập, lập tức “Con Ma” đó biết ngay, nếu ông Thầy yếu, nó sẽ thản-nhiên tự tung, tự tác, nếu Thầy cao tay ấn, nó cũng vẫn quát tháo, doạ Thầy, đôi khi còn đánh Thầy luôn nữa để thừ sức!. Rồi nếu ông Thầy dùng Ấn Chú, hoặc sai Âm-Binh, Âm-Tướng đánh “con Ma” nó sẽ đau đớn và la khóc inh ỏi ...Tôi cũng đã nhiều lần chứng-kiến các Thầy Lỗ-Ban, bắt hồn Ma bỏ vào trong lon sữa bò rồi bịt lại bằng Bùa, khi mình cầm cái lon kê vào tai, lắc lắc sẽ lắng nghe được tiếng kêu khóc nho nhỏ phát ra từ trong lon sữa bò đó !. Còn chuyện hôm nay của tôi, Ấn và Chú của Chùa Tứ Phương Tăng lại thật khác. Thứ nhất, “con Ma” đã không biết tôi là Thầy, nên đã chuyện trò với tôi rất tự-nhiên. Thứ hai, khi tôi vô-tình chụp tay Ấn vào cô. (Tôi nói vô-tình là vì tôi vẫn còn muốn nói chuyện nhiều hơn nữa với “Con Ma” để tìm hiểu thêm về thế-giới bên kia, vì sợ khi đã dùng Ấn rồi, “con Ma” sẽ biết tôi là Thầy và sẽ thăng mất !) nhưng điểm hay của Ấn này là khi dùng, “con Ma” vẫn hoàn-toàn không thấy gì khác lạ!, không thấy bị đánh đập đau đớn. Chỉ cho đến khi nào "con Ma" muốn xuất-hồn ra khỏi xác phàm, thì xuất không được! lúc đó, “con Ma” mới biết là mình đã bị “trói” rồị Điểm quan-trọng hơn là oai-lực viđiệu của Ấn và Chú đó, tôi nghĩ là khi dùng đến, đương-nhiên sẽ có Tứ Đại Thiên Vương đến trấn 4 góc của nóc nhà !!!, đồng thời còn giăng thêm Thiên-La, Địa-Võng nữa !. Thêm 1 điểm tâm-lý, giả tỷ như có con chuột khi bị chui vào bẫy 1 lần, sau thoát ra được, khi thấy cái bẫy, là nó biết sợ và không dám chui vào nữa ...con chuột còn biết phân-biệt như vậy, huống gì con Ma ? tôi nghĩ vong hồn “Cô Mai” đó, sau này nếu lỡ có đi lang-thang mà gặp phải Mỹ-Nương, bảo-đảm “cô Mai” sẽ sợ hết ...hồn và chạy tránh xạ Còn nói về sự từ-bi, thì phép này không có đánh đập gây thêm nghiệp oán-thù giữa Thầy và Ma, mà chỉ là 1 cách khiến cho “con Ma” tự-động ‘xin’ ra khỏi thân người bị nhập, và được hướngđẫn vào Chùa nghe Kinh, đầu thai kiếp khác. Càng suy-luận, tôi càng thích-thú vô cùng ...

 

 

Sáng sớm hôm sau, khi đã uống cà-phê xong là tôi chạy ngay lại nhà của Mỹ-Nương để thăm dò tình-hình lần chót. Dĩ-nhiên là tôi được tiếp đón niềm-nở và đầy cung-kính của Chú Thím Hai Miên. Tôi cho gọi Mỹ-Nương ra ngay để xem sao, Mỹ-Nương hôm nay có lẽ do thoát được oan-hồn quấn-quýt, nên trông thần-sắc cô sáng sủa hẳn ra, không còn vầng đen u-ám trên trán nữa, cô khẽ chắp tay theo kiểu người Miên, vái chào tôi bằng 1 ánh mắt hơi rụt rè e-lệ. Tôi ngoắc cô lại gần, nói: “Cháu lại đây, đừng sợ, để tôi coi còn gì lạ không?” Khi cô đến gần, tôi dùng bàn tay trái chuyên luyện Ấn của mình đặt trên trán của cô. Đây là lần đầu tiên tôi chạm tay trên tóc của người Miên, hồi nào tới giờ, nhìn những lọn tón quăn của họ, tôi cứ nghĩ là tóc của họ chắc..cứng lắm, nhưng không ngờ, lại rất mềm, còn mềm mại hơn cả tóc người Việt mình nữa ... Tôi dùng tay đi 1 vòng quanh nguyên cái đầu của cô, thấy hoàn toàn bình thường, không hề có 1 khối u nào cả ...nếu như 1 người khác, thì những cái giọng đầu đùng đùng xuống bộ ván ngựa ngày hôm qua, ít nhất mỗi cái đập như vậy cũng phải làm nổi u lên cỡ trái cam ! Thấy cô còn đeo rất nhiều chỉ Bùa ngũ sắc trên cổ, trên cườm tay, nên tôi nói: “Bây giờ thì cháu không cần đeo mấy thứ này nữa rồi, cởi ra đốt hết đị” Bà Mẹ của Mỹ-Nương hỏi: “Nó còn đeo giây cà-tha quấn ngang lưng nữa, có cần bỏ luông hông Thầỷ” Tôi đáp: “Thím Hai lấy cái tô lại, biểu Mỹ-Nương tháo hết các bùa đeo trên mình bỏ vô cái tô cho tôị” Thế là Mỹ-Nương cùng sự giúp đỡ của bà Mẹ dùng kéo cắt hết những vòng chỉ ngũ sắc bỏ vào trong cái tô. Nhưng đặc biệt nhất là sợi giây Cà-Tha mà Mỹ-Nương đeo ở bụng như sợi giây nịt. Sợi giây làm bằng chỉ ngũ-sắc bện chung lại lớn cỡ cái đũa, mà cứ cách khoảng 3cm là có cuộn 1 khúc chì dài khoảng hai lóng taỵ Tò mò, tôi nắm lấy khúc chì đó trong lòng bàn tay tay của mình và thầm niệm chú ... “Kiểm Phép” với chú này, hễ vật thể nào có bùa phép bên trong, thì lòng bàn tay của tôi sẽ nóng lên. Nhưng tôi niệm đến 3 lần mà chẳng cảm thấy gì hết, tôi cười thầm trong lòng, hổng biết vị Thầy nào lại ‘dám’ cho bùa dởm như vậy ? tôi bèn gỡ khúc chì đó ra coi luôn mà không ngần-ngại chút nàọ Khi mở cuộn chì, tôi mới biết đó là 1 miếng chì cán mỏng như tờ giấy, hình chữ nhật khoảng 4cm, dài 6cm, trên đó có viết Lục-Tự Đại Minh Chân-Ngôn, mà các cụ nhà ta, hoặc những người thường đi Chùa ai ai cũng biết, đó là 6 chữ: “Án Ma Ni Bát Di Hồng”. Tôi nhớ hồi mình còn nhỏ, Bà Ngoại của tôi thường dạy: “Nếu ban đêm đi đường sợ Ma, cứ niệm Án Ma Ni Bát Di Hồng thì Ma Quỷ không dám lại gần ...” Khác có điều ở đây viết trên lá chì bằng chữ Phạn: “Om-Mani-PađMe-Hum” nếu dịch ra nguyên-văn nghĩa là: “Ngọc Quý trong đoá hoa Sen”. Tôi cảm thấy thú-vị khi thấy sự tin-tưởng của các Cụ VN lại giống y như sự tin-tưởng của các Ông Lục Miên tu theo Phật Giáo Nguyên-Thuỷ này ...Tôi hiểu ra, và sanh lòng kính-cẩn ông Sư nào đó đã cất công ngồi bện sợi giây Cà-Tha này, ông ta đã nắn nót viết từng chữ trên tất cả 9 lá chì. Chữ của Phật, làm sao phép “Kiểm” của tôi có đủ khả-năng thẩm-định được ? tôi bèn thầm niệm chú sám-hối cho lòng ngã-mạn của mình trong giây phút trước ...Rồi tôi cuộn lá chì lại như cũ, nói: “Cháu Mỹ-Nương, cháu hãy đem giây này trở vào Chùa trả lại cho Ông Lục nào mà hôm trước đã làm cho cháu đó, nói rằng bây giờ cháu đã hết bịnh, nên trả lại ông Lục để sau này ai có cần thì ban cho họ.” ...
Sau đó, Mỹ-Nương khỏi bịnh luôn, có điều là mỗi lần tôi gặp, hễ hỏi đến chuyện cô “Mai” thì Mỹ-Nương ngơ-ngác, cô chỉ cười thật tươi mà chẳng hiểu tôi nói gì cả, coi như cô hoàn-toàn quên mất chuyện mình đã bị Ma nhập một thời ...

 

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/chuatuphuongtang Thu, 21 Mar 2013 16:45:50 GMT
Chuyện Ma: THÁNH VẬT Ở SÔNG TÔ LỊCH (Sưu Tầm) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/thanhvatosongtolich THÁNH VẬT Ở SÔNG TÔ LỊCH

(Theo báo Bảo vệ pháp luật, ngày 31-3-2007)
LTS:Tháng 6/2002 Cty liên doanh Xây dựng VIC trúng thầu gói thầu 07 dự án cải tạo hệ thống thoát nước Hà Nội. Công việc cụ thể là nạo vét và kè đá dọc bờ sông Tô Lịch. Tác giả bài viết này là ông Nguyễn Hùng Cường đội trưởng Đội xây dựng số 12 trực tiếp chỉ huy thi công đoạn sông qua làng An Phú, Phường Nghĩa Đô, Quận Cầu Giấy. Mọi việc kỳ bí và đáng sợ bắt đầu từ đây. Có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cũng có thể là huyện tâm linh chúng ta chưa giải thích được.

Trước khi thi công, với tư cách chỉ huy công trường tôi có mời ông Phạm Ngọc Anh kỹ sư thủy lợi làm chuyên viên kỹ thuật. Ngay ngày đầu tiên khi khảo sát thực địa, ông Anh phát hiện một ngôi Đền rất lớn ở bờ sông phía An Phú. Đó là ngôi Đền Quán Đôi có từ thời Lý. Ông Anh nói luôn: "cậu không nên nhận thi công đoạn sông này. Nguy hiểm lắm". Rất ân hận, tôi đã không nghe theo lời khuyên này.
Ngày 15/8/2001 tôi vừa làm lễ trong đền Quán Đôi, vừa cho máy xúc, máy ủi xuống bờ sông khởi công. Vừa thắp được mấy nén hương thì tự nhiên lửa trong nắm hương cứ bùng bùng cháy rực, đồng thời ngực tôi đau buốt. Mãi mới dập được lửa, cắm lên bát hương thì công trường báo có sự cố. Vái vội mấy vái, tôi chạy ra ngoài. Thì ra ngoài công trường sau khi đắp đê bơm nước ra, anh em phát hiện rất nhiều cọc gỗ lim đóng theo những hàng ngắn, bố chí rất lạ. Cũng là vô sư, vô sách, tôi chỉ huy cho máy nhổ cọc lên. Máy vừa nhổ được 2 chiếc cọc, thì tự nhiên như có một lực gì đẩy, chiếc máy xúc tự trôi xuống sông, không có cách gì giữ được. Đồng thời đê ngăn nước vỡ, nước tràn vào ngập kín chiếc máy xúc. Cũng gần như cùng lúc ấy có tiếng người hét lên. Trong đống bùn mà máy xúc đã xúc lên bờ có lẫn rất nhiều xương người, xương thú vật, rất nhiều đồ gốm, đồ sắt, đồ dùng như bát đĩa, dao, liềm, kim khâu, tiền đồng, tiền cổ. Biết là gặp chuyện lớn, tôi cho dừng thi công, yêu cầu công nhân gom tất cả đồ cổ, xương người lại và báo với Bảo tàng HN. Ông Phạm Kim Ngọc GĐ Bảo tàng HN và nhiều nhà khoa học đã đến hiện trường thu nhặt cổ vật mang về bảo tàng. Tối hôm đó, anh Hùng, người lái máy xúc nhổ cọc, đang khoẻ mạnh vừa về đến nhà chợt lên cơn động kinh, mắt trợn, miệng sủi bọt mép, người cứ quay tròn như gà bị cắt tiết. Cả nhà anh Hùng biết có sự lạ, sắm lễ ra bờ sông vừa khóc vừa lễ. Thật sợ, vừa lễ xong, đốt vàng mã được
một nửa thì điện thoại ở nhà báo tin anh Hùng đã tỉnh lại.  Không biết làm cách nào, nghe bạn bè mách, tôi phóng xe đi Hải Phòng mời một thầy pháp nổi tiếng về trừ tà. Vừa nói chuyện với thầy, tự nhiên thầy trừng mắt: "Này, chỗ ấy âm khí nặng nề, sức tôi không trừ được". Năn nỉ mãi thầy mới đi về Hà Nội mà cũng chỉ dám làm lễ cầu an ở bờ sông và ngay đêm đó về Hải Phòng.

Mấy ngày sau, Bảo tàng HN tổ chức một hội thảo khoa học, hội tụ rất nhiều các nhà khoa học cả về sử học, bảo tàng, tâm linh... Kết luận của giáo sư Trần Quốc Vượng được chấp nhận: Đây là trận đồ bát quái yểm trấn giữ cửa thành Đại La từ thế kỷ IX. GS cũng đề cập đến lực lượng âm binh tại đây và dặn tôi phảỉ cẩn thận kẻo ảnh hướng đến sức khoẻ và tính mạng công nhân.  Tôi cùng anh em công nhân thu nhặt hết tất cả xương người liệm vào tiểu và chôn ở bờ sông, hàng ngày cắt cử người hương khói. Nhưng công việc không tiến triển được. Cứ đắp đê lên, lại vỡ. Anh em công nhân ở công trường thì luôn luôn mơ thấy ma quỷ và thường gặp tai nạn lao động. Vét được chút bùn nào lên thì cũng thấy xương người, có khi cả đầu lâu. Chúng tôi liệm hết vào tiểu đêm chôn gần đó.  Một mặt tích cực đổi mới kỹ thuật thi công, mặt khác tôi vẫn tiếp tục mời thầy cúng trừ tà giải hạn. Nhưng tất cả các thầy bắc, nam đều bất lực. Công nhân toàn nằm mơ thấy những người mặc áo the, khăn xếp đánh đuổi không cho nằm. Nhiều người đã bỏ việc không dám ở lại. Anh Thương quê ở Nghệ An là công nhân xây lắp ngủ ở lán công trường, đêm nào cũng mơ thấy một bà cụ hiện lên nắm tóc đuổi đi và nói "Đây không phải chỗ kiếm ăn của mày, về quê mà sống". Anh Thưởng không chịu bỏ đi, còn khuyên nhiều công nhân ở lại làm. Được 3 hôm vợ anh làm cấp dưỡng cho công nhân bị bỏng độ 3 toàn thân. Sợ quá anh đưa vợ đi bệnh viện và bỏ việc luôn. Đến tháng 11/2001 nhờ tích cực vận động tôi đã mời được thượng toạ Thích Viên Thành ở chùa Hương về làm lễ cúng cho tôi ở hiện trường. Vừa đến hiện trường thầy đã ngồi xuống nhắm mắt niệm phật. Niệm một lúc thầy đứng lên nói. Đây là trận đồ trấn yểm rất nguy hiểm. Vì các đệ tử thầy sẽ lập đàn tràng hoá giải. Sau đó thầy lập đàn tràng ở bờ sông hoá giải trấn yểm. Lễ xong thầy Thích Viên Thành nói với mọi người, "mặc dù thầy đã cố hoá giải nhưng anh em phải cẩn thận, còn anh Cường thì phải chịu nhiều hậu quả, gia đình, anh em con cháu cũng gặp hoạ. Rồi buồn buồn thầy nói: vì cái đàn tràng này tính mạng thầy cũng khó giữ", Ba tháng sau thầy Thích Viên Thành hoá. Các đệ tử nói trước khi mất thầy còn nói thầy mất vì trận đồ yểm ở sông Tô Lịch.
Nhưng công việc cũng không tiến triển được.  Đê đắp lên là vỡ, kè thép không vỡ thì nước sói từ dưới lên. Đặt đá xuống thì đá chìm ngỉm. Để kiểm tra địa tầng tìm kiếm biện pháp thi công mới tôi thuê một dàn khoan thăm dò đến khoan mấy mũi. Dàn khoan dựng ở giữa sông, đội khoan hạ mũi khoan. Lạ thay cứ hạ mũi khoan xuống một đoạn là mũi khoan gãy. Ba lần như vậy họ lẳng lặng tháo dàn khoan đi mất, không cần đòi tiền. Công nhân thì vẫn hoang mang vô cùng. Anh Hoàn quê ở Ninh Bình làm đốc công, có hôm vừa dẫm chân lên đầu cột gỗ thì ở quê nhắn lên bố anh ốm thập tử nhất sinh phải cấp cứu. Anh Nguyễn Văn Nông, thủ kho là người tích cực trong việc thu lượm các hài cốt và di vật thì mẹ bị tai biến mạch mãu lão. Sau khi thày Thích Viên Thành làm lề hoá giải yểm trừ, anh Trần Văn Lợi người Bắc Giang xông sáo nhất nhảy xuống lòng sông vét bùn, vừa lên bờ tắm rửa xong thì nghe tin nhà ở quê bị cháy rụi, một đứa cháu rất thân với anh đột nhiên chết.  Các công nhân sợ hãi nghỉ việc cả. Chiều chiều đứng bên bờ sông hoang vắng lòng tôi bỗng chua xót. Tôi có tội gì đâu mà thánh thần hại tôi đến nỗi này....

Thấm thoát đã cuối năm, trời trở rét, chỉ còn anh em thân thiết với tôi là ở lại làm. Tôi cho đóng cọc thép sâu tới bốn mét, rồi làm cừ thép chắn nước. Lạ thay cứ bơm sạch nước thì cừ lại vỡ. Lúc này một số báo chí đã nói tới sự kỳ lạ xung quanh công trình sông Tô Lịch đoạn qua làng An Phú này. Bảo tàng Hà Nội, rồi Viện Tâm lý, các nhà ngoại cảm cận tâm lý đều đã tổ chức các cuộc họp tại công trình, kết luận cuối cùng là... không giải thích được. Phía các nhà sử học, khảo cổ học giải thích đây là di tích nằm trong quần thể chính của tây thành Đại La, nhiều người còn yêu cầu khôi phục di tích này, phía các nhà tâm linh, dịch học thì nói đây là một trận đồ trấn yểm tà ma, không cho xâm phạm kinh thành, vì là trận đồ cho nên giam giữ rất nhiều ma mãnh, những bộ xương người mà tôi đào được rât có thể là xương người bị tế sống chôn lúc làm lễ trấn yểm. Cũng theo họ, tôi đã động đến trận đồ phá huỷ nó, giải thoát cho bao nhiêu tà ma nên nó ám vào làm hại những người có mặt lúc đó, mặt khác thánh thần cũng oán giận việc làm của chúng tôi, nên gia tay trừng phạt. Chuyện thánh thần ma quỉ không ai nhìn thấy, nhưng những sự rủi ro mà chúng tôi phải chịu đựng thì quá đáng sợ.
Có một hôm đóng cừ mới, bơm nước cạn, chuẩn bị đào để kè bờ thì phát hiện có thêm một cọc gỗ. Dùng máy xúc nhổ mãi không được, tôi giao nhiệm vụ cho anh Thuý (người Ninh Bình) xuống chặt cụt đi để lấy chỗ làm. Ngay đêm đó anh bị cảm nặng, sốt cao, phải đưa vào bệnh viện. Nhưng kinh khủng hơn, sáng hôm sau điện thoại từ gia đình anh điện lên, mẹ anh bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não. Đến chiều tin lên đứa con anh đang học lớp 7 bước từ hè xuống sân ngã gẫy xương đùi, mặc dù hè và sân chênh nhau 30 cm. Sáng hôm sau nữa mẹ anh dứt mạch máu não. Đang sốt hừ hừ anh Thuý cũng phải vùng dậy vào đền làm lễ xong mới bỏ về.  Sau này tôi mới biết nhà anh còn gặp nhiều chuyện không may nữa, phải cúng lễ rất nhiều anh mới sống sót được.  Bỏ không làm nữa cũng không được, đã đổ hết vốn liếng vào đây rồi bỏ đi thì không chỉ chết một mình tôi, mà còn chết cả nhà, cả họ. Xin nhắc là công ty VIC trúng thầu nhưng làm từng đoạn, các đội nhận khoán lại phải tự bỏ tiền ra làm rồi thanh toán sau.... . Vì vốn liếng, vì sĩ diện của một kỹ sư xây dựng, tôi bàn với anh em thân tín quyết tâm làm đến cùng. May thay có ông Nguyễn Trường Tiểu- Chủ tịch hội đồng quản trị VIC ủng hộ tôi rất nhiều trong công việc. Được sự giúp đỡ của ông, tôi mời được thầy Mão, một thầy tứ phủ nổi tiếng nhà ở Vĩnh Tuy - Hà Nội, đến làm lễ tại công trường. Nhiều lần tôi và ông Tiểu đến mời ông Mão và cuối cùng đến tháng6/2002, ông Mão nhận lời lập đàn tràng giải trận đồ bát quái cho tôi. Đàn lớn lắm có đủ cờ phướn, hương án, lễ mặn, hoa quả có đủ. Trong danh sách chủ lễ có toàn bộ Ban giám đốc Công ty VIC. Cúng lễ hai đêm, hàng trăm người đến xem ầm ĩ một khúc sông. Cúng xong ông Mão nói với tôi: "Cậu dào khúc sông này là cậu khổ rồi. Bây giờ cậu có thể làm xong công việc, nhưng nhà cậu sẽ gặp nhiều tai vạ lớn, cậu sẽ mất tất cả những gì quí giá nhất, anh em cậu sẽ tán gia bại sản, gặp nhiều oan khuất. Tôi làm lễ cho cậu tôi cũng sẽ bị trả giá. Mặc dù tôi không chết, nhưng e rắng sẽ khó được như trước".  Sau khi ông Mão lễ xong, chúng tôi cùng về đến nhà, thì ông mão ngất đi. Từ lúc đó trong vòng nửa tháng người nhà ông Mão đưa ông đi khắp các bệnh viện, không bác sĩ nào biết ông mắc bệnh gì, còn ông Mão lúc mê lúc tỉnh, lúc kêu khó chịu trong người, lúc kêu đau đầu... cứ vậy, mãi sau ông mới khỏi, nhưng từ đó sức khoẻ yếu hẳn đi. Trước đây tôi không tin là thầy Thích Viên Thành chết vì tai hoạ sông Tô Lịch, nhưng từ khi chứng kiến ông Mão ốm, thì tôi tin rằng Thày Thích Viên Thành chết vì ma tà sông Tô Lịch. Nhưng lạ nhất là từ lúc lập đàn tràng lần thứ hai do ông Mão chủ lễ, công việc có vẻ suôn sẻ hơn. Cừ dựng lên không bị phá vỡ nữa, kè đập cũng không bị sụt lở. Chúng tôi đã làm được gần 150 mét dài, quá 1/3 đoạn sông tôi nhận. Đến đây tôi kiệt sức, vốn liếng vay mượn khắp nơi rồi không thể vay thêm được nữa. Tôi quyết định dừng công việc tại đây, nhưng tai hoạ thì không dừng lại.
Vào đúng ngày tôi hết sạch tiền, định cho anh em nghỉ việc đột nhiên một anh công nhân lên cơn động kinh tại công trường, miệng sùi bọt, mắt hoàn toàn vô thức. Lúc tan cơn co giật, anh vẫn mê sảng mồm lảm nhảm: "trả tao đây, trả tao đây". Ngày hôm sau tôi được tiếp một người quen từ Lào về, đó là anh Tuấn cán bộ ở Uỷ ban Dân tộc Trung ương. Năm trước, trong lúc chúng tôi đào trong trận bát quái, anh có đến thăm và chọn trong các đồ cổ xúc dưới sông lên, xin một cái bát hoa cúc đời Lý Anh Tông mang về bày trong nhà. Từ ngày ấy gia đình lục đục, làm ăn thất bại. vừa rồi anh công tác sang Lào, có một ông thầy vừa nhìn thấy anh đã hốt hoảng: "Anh có cầm vật gì của người âm không ?" anh trả lời: "Không có ạ", ông thầy cúng lắc đầu: "Anh phải nhớ lại thật kĩ đi, tôi thấy sau lưng anh có rất nhiều người âm đang đòi anh cái gì đấy, hình như là bát ăn cơm thì phải. Anh lấy của họ ở dưới sông, làm họ không có bát ăn cơm. Anh phải trả họ ngay, không thì gay go đấy".  Anh Tuấn nhớ lại chuyện cái bát sợ quá phải bỏ dở chuyến công tác, quay về Hà Nội sắm lễ vật làm lễ tạ tội và trả cái bát vào lòng sông đúng chỗ tôi đã múc nó lên, hôm đó là ngày 24/7/2002.

Như một số báo trước đã kể, thầy tứ phủ đóng việc trên đoạn sông này bỗng nhiên thuận lợi, chẳng mấy chốc tôi đã làm xong khoản 150 mét chiều d Thật đáng sợ, chỉ hai ngày sau khi tôi an tang 08 bộ hài cốt ở nghĩa trang Bất Bạt, trong chuyến công tác ở Quảng Bình xe ô tô chở ông Hưng cùng một số cán bộ Công ty đã bị tai nạn. Chiếc Toyota bị phá huỷ hoàn toàn. Ông Hưng bị chấn thương nặng, gãy ba chiếc xương sườn, nhiều cán bộ đi cùng cũng bị vạ lây. Vẫn chưa hết, sau đó khoảng một tháng văn phòng ban quản lý dự án do ông Nguyễn Trọng Doanh phụ trách đặt tại Yên Sở, Hà Nội bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, ngôi nhà 02 tầng đặt văn phòng dự án và một số công ty tham gia thi công dự án bị thiêu rụi.  Sau khi làm xong 150 mét trên chiều dài 360 mét tôi nhận thi công, do các sự việc trên xảy ra, cũng do sức cùng lực kiệt, tiền vốn không còn, tôi xin thanh lý hợp đồng. Lạnh lùng không chút nhân đạo, không thương xót, Công ty VIC thanh lý hợp đồng mà không hỗ trợ một xu nhỏ. Tôi bị lỗ 500 triệu đồng vì công trình này. Quay trở về Nghệ An tôi đi cầu khấn mọi nơi, nơi nào cũng báo cho biết tôi đang bị đại nạn.
Khi thi công ngoài số cổ vật moi trong trận đồ bát quái đã nộp cho Bảo tàng Hà Nội, các công nhân còn moi được lên nhiều bát đĩa, cốc chén cổ. Tôi có giữ lại một số cái lành lặn, trong đó có một chiếc tước màu đen mà nói như GS Trần Quốc Vượng đó là một đồ cổ rất quí hiếm. Khi về đến Nghệ An, do hết tiền tôi định bán chiếc tước đó. Khách mua từ Hà Nội vào, sau một ngày trả giá đã thoả thuận mua chiếc tước với giá gần 10.000 USD. Thoả thuận xong khách về khách sạn lấy tiền để trả tôi, lúc đó chiếc tước vẫn để trên mặt bàn. Khi khách mang tiền đến, chưa kịp đếm tiền thì thật kinh hãi, chiếc tước không ai đụng tay vào tự nhiên vỡ đôi, rồi vỡ vụn. Khách co giò bỏ chạy, tôi cũng sợ hãi quá, mang nốt những đồ cổ còn lại ra Hà Nội gặp GS Trần Quốc Vượng và cho hết ông. Giáo Sư lúc đó vừa lấy vợ mới, đang rất vui vẻ, ông cứ cười tôi về sự yếu bóng vía. Ông giải thích cho tôi là đồ ngâm lâu dưới nước, khi đưa ra ngoài không khí, nước bốc hơi làm gốm bở ra rất dễ vỡ, nhấc lên nhấc xuống nhiều lần nó sẽ tự nứt vỡ. Chuyện cái tước không lên quan gì đến tâm linh. Tôi thì quá sợ không dám giữ một món đồ nào nữa, không ngờ đó là lần gặp cuối cùng của tôi với GS, vì chỉ ít lâu sau đó ông mất. Trong thâm tâm tôi có cảm giác mấy món đồ cổ từ trận đồ trấn yểm đã làm hại ông. Tôi cũng nhớ ông có xin mấy món đồ khi ông đến công trình.
Từ đó đã 04 năm qua tôi từ một tỷ phú trước khi làm kè sông đã trở nên một kẻ tay trắng, phải phiêu bạt lên biên cương, sang cả Lào để kiếm ăn. có lúc tưởng như không còn mái nhà, không còn gia đình để về. Ông anh trai thứ hai của tôi, người tham gia công trình cũng gặp những sự trớ trêu, cay đắng trong hạnh phúc gia đình đến mức ông có những ý định tiêu cực. Năm 2006 vừa qua, ông gây tai nạn giao thông chết người và vướng vào vòng lao lý. Ông anh thứ ba người cho tôi vay tiền làm kè sông Tô Lịch, cũng là người làm ăn phát tài, sau đó gặp nhiều rủi ro, phá sản toàn bộ. Cô em gái út là Nguyễn Thị Bích Hợp, công tác tại Sài Gòn đang vướng phải sự oan khuất. Chỉ vì lòng tận tâm tận lực với công ty PJICO mà phải ra toà. Lúc tôi viết những dòng này, toà tuyên tạm hoãn sử lần thứ hai. Lạ nhất là cô đã đi xem nhiều nơi, các thầy đều nói hạn của em tôi bắt đầu từ đại hạn của gia đình từ năm Tân Tỵ 2001, là năm tôi phạm phải trận đồ trấn yểm trên sông Tô Lịch.
Còn nhiều chuyện nữa cũng đều đáng sợ, nhưng nếu kể nữa e làm bạn đọc bận tâm. Tôi xin dừng bài viết ở đây, cũng có thể toàn bộ chuyện này chỉ là ngẫu nhiên rơi xuống số phận tôi, không có yếu tố tâm linh, chỉ biết rằng theo cố GS Trần Quốc Vượng địa điểm mà tôi thi công là điểm giao hoà của 03 con sông cổ: Sông Tô Lịch, sông Nhuệ và sông Thiên Phù. Do vậy cấu tạo địa chất rất phức tạp và hình thành những vực sâu và rồi những vực sâu được bồi lấp bởi mọi thứ đã từng trôi nổi ở 03 con sông, vì vậy việc thi công rất khó khăn. Nhưng cũng có thầy địa lý đã nói: Đây là điểm giao hoà và là huyệt phong thuỷ rất quan trọng, vì vậy một thế lực nào đó đã lập trận đồ trấn yểm để huyệt này không phát được.
Mọi việc tôi không biết rõ, nhưng chuyện của tôi và gia đình thì quá đau khổ. Tôi cầu mong mọi sự chia sẻ của bạn đọc.

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/thanhvatosongtolich Thu, 21 Mar 2013 16:23:55 GMT
Hồi Ký: Dũng Sỉ Diệt Ruồi https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/dungsidietruoi Dũng Sỉ Diệt Ruồi

Bạn có bao giờ tham gia cuộc thi “Diệt Ruồi” bao giờ chưa?  Nếu ai diệt ruồi đuợc nhiều nhất sẻ đuợc phong danh hiệu “Dũng Sỉ Diệt Ruồi”.  Thông thuờng trong bất cứ cuộc thi nào, thí sinh đều tình nguyện tham gia.  Nhưng trong cuộc thi “Diệt Ruồi” xãy ra ở đảo Koh Rong, Thailand thì tất cả các thí sinh ở độ tuổi 15 trở lên đều bị bắt buộc PHẢI tham gia.  Ban giám khảo là những nguời lính Thái canh giữ khu trại Koh Rong này.  Mỗi ngày tất cả thí sinh phải giao nộp lên trên 100 con ruồi.  Sẻ có những tên lính Thái cầm cái que cây nhỏ và đếm từng con không xót 1 con nào.  Hình phạt nào dành cho những nguời không nộp đủ chỉ tiêu?  Lính  Thái sẻ đào 1 cái hố cát ngay trên bãi biển và chôn bạn ở đó.  Bạn sẻ đuợc nằm đó với mổi cái đầu ló ra ngòai mà thôi.  Đã có nguời bị hình phạt này rồi đó nha… chỉ không biết là nguời đó có enjoy nằm đó nghe tiếng sóng biển rì rào, ngắm mây bay trên trời trong cái nắng nung nguời hay không thôi?

Ruồi trên đảo tuy nhiều, nhưng với số luơng thí sinh đông đảo như vậy thì làm sao để bắt cho đủ số luợng 100 con mổi ngày?  Nguời Vietnam mình rất là thông minh bạn ạ.  Thời chiến chinh , diệt quân địch còn đuợc, bây giờ muốn diệt ruồi hả… chuyện nhỏ như con thỏ thôi.  Những thí sinh có đủ cách để bắt ruồi…có nguời thì dùng đầu cá ương bẫy ruồi, nguời không có đầu cá ương thì họ dùng lon cá đồ hộp… Mình còn chứng kiến có nguời dùng luôn phân nguời để mà dụ những chú ruồi đến nửa đó.  Ôi mổi nguời mổi kiểu… không ai thua kém ai cả. 

Rốt cuộc ruồi trên đảo không giảm đi chút nào mà trái lại nó sinh sản ra nhiều thêm vì những chiêu dụ ruồi của thí sinh.  Ta có nên đặt cho cái đảo này là Koh Ruồi không ta?  :)

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/dungsidietruoi Wed, 06 Mar 2013 00:50:00 GMT
Hồi Ký: Cái Chòi Trên Bãi Mộ Hoang https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/caichoitrenbaimohoang ~Cái Chòi Trên Bãi Mộ Hoang~
(Chuyện bây giờ mới kể) :-)

Có ai đả từng đi ngang qua bãi mộ hoang mà trong đầu không lóe lên nổi sợ vu vơ? Và rồi liên tưởng đến những hình bóng không nên thấy, mà vì thế bước chân không bảo củng phải rảo cho nhanh cho dài ra không? Mình bảo đảm 100% là phải có. Nhưng một khi hoàn cảnh BẮT BUỘC bạn phải sống ở đây thì nổi sợ bị đói và không nơi dung thân nó sẻ lấn áp đi nỗi sợ ma đó bạn ạ.

Quay lại chuyện con Dã Tràng 8 chân bò ngang nhé... Những con Dã Tràng góp phần làm cho bửa ăn của anh em chúng tôi ngon hơn, nhưng bù lại thì hơi tốn gạo thêm hihihi. Anh em mình đang tuổi lớn, nên ăn củng nhiều hơn. Ba Má nói là mấy anh em chỉ ở đảo này có khoảng 2 tuần thôi, rồi Ba má sẻ được người dẫn đường đưa tàu ra đón và họ sẻ đưa cả nhà qua Thailand. 2 tuần trôi qua, rồi 1 tháng nhưng Ba Má vẫn biệt tăm tích. Gạo chỉ còn lại 1 nắm... không lẻ ở lại ôm nhau mà chết đói? Mấy người anh mới quyết định đánh liều đi dọc theo ven biển tìm xem có người Vietnam nào sinh sống trên đảo không. Họ đi từ sớm tinh mơ tới chiều về với 1 tin vui là phía cuối đảo có người Vietnam. Mấy anh em quyết định là đi xuống đó tìm cách xin họ việc làm để kiếm miếng ăn.

Nơi tha hương lúc bần cùng tình người củng đậm đà hơn. Một vài gia đình VN sinh sống nơi đây khi nghe hoàn cảnh của anh em chúng tôi, họ mủi lòng thương hại. Vợ chồng Chú Ba Sun cho 3 người anh & 1 đứa em trai mình tá túc. Hàng ngày 2 người anh lớn nhất theo chú 3 ra biển đánh cá. Còn mình và chị gái lớn được Dì 6 & người con gái tên Nhung của Dì cho tạm trú trong căn chòi dột nát được Dì dựng lên trên 1 bãi mộ hoang tàn. Hàng ngày Dì nấu chè đi bán, bà chị mình đi theo Dì cầm phụ cái sô nhỏ rửa chén. Mình, người anh trai, và 1 đứa em trai nửa thì mổi ngày xuống biển mò óc, hến đem về bán ở chợ.

Củng ngộ ghê nha, ngủ trong cái chòi này ngay trên khu mộ nhưng mình chưa bao giờ chiêm bao thấy ma, bị nightmare, hoặc những gì quáy gỡ. Phải chăng người chết họ còn cảm thấy may mắn hơn mình vì họ còn có 1 nấm mồ cho họ chôn thân, còn mình thì vô gia cư, Ba Má không biết đâu mà tìm, nên họ không nỡ nhát mình không ta? :)

Ở trong cái chòi này khi trời mưa thì thiệt là gian nan. Mái nhà bị dột tả tơi. Những cái thau, tô chén được xếp hàng ra để hứng nước mưa rơi xuống. Lúc đó mình chỉ biết ngủ ngồi trên cái giường được ghép nhiều miếng gổ ọp ẹp lại với nhau. Khi trời mưa ẩm ướt củng là lúc những con Cóc nơi đây ghé thăm thường xuyên hơn. Cóc sống trong khu mộ này đặc biệt to hơn Cóc bình thường mình thấy. Bạn có bao giờ thấy Cóc lửa qua chưa? Cóc nó đỏ chét và to ơi là to. Chỉ nhìn thôi là đã nổi da gà, da vịt lên rồi. Mình rất sợ những con Cóc này. Sống với lũ thì phải làm quen với lũ mà thôi, nên dần mình củng bớt sợ đi 1 chút.

Thời gian cứ trôi, cuộc sống trên bãi mộ cứ tiếp diễn, hàng ngày mò óc bắt hến trên bãi biển và mắt mình vẫn luôn nhìn ra biển cầu khấn trời Phật thương tình cho anh em mình đoàn tựu với Ba Má và 2 đứa em út trên đất liền.

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/caichoitrenbaimohoang Tue, 05 Mar 2013 23:24:48 GMT
Hồi Ký: Con Dã Tràng https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/condatrang " Dã tràng xe cát biển Đông.
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì." (Ca dao).

Nếu ai đả từng sống ở miền biển hoặc đả từng bước chân đến vùng biển củng đều bịết đến con Dã Tràng 8 chân bò ngang. Mình từng hỏi rất nhiều bạn bè, nguời quen biết dò xem có ai đả từng thử qua món ăn Dã Tràng chưa, nhưng tuyệt nhiên không một ai dùng qua món này. Riêng mình thì có rất nhiều kỷ niệm với con Dã Tràng. Còn nhớ lúc anh em nhà mình bị nguời ta gạt bỏ lên 1 cái đảo nhỏ ở Campuchia, lúc đó chỉ có 1 bao gạo nhỏ, 1 cái luới cá, chai nước măm, muối, đuờng thôi. Nhờ có cái luới nên hàng ngày còn có cá để ăn cơm. Nhưng cuối cùng cái luới củng bị sóng biển cuốn trôi đi, thì anh em không còn thức ăn để mà ăn nửa. Nuớc mắm kho quẹt riết thì củng không ai chịu nổi. Xung quanh đảo tòan là nguời Campuchia và trên xứ nguời đất lạ, nói tiếng nguời ta không đuợc và củng không đồng xu lộn lưng thì đâu dám buớc ra ngòai. Cuối cùng mọi nguời quyết định bắt Dã Tràng kho quẹt. Mấy anh em nguời bịt lỗ, lổ kia thì nguời đổ nước vào... cuối cùng củng thành công bắt đuợc nhiều Dã Tràng. Dã Tràng rửa sạch và kho quẹt với nước mắm và đuờng ngon hết xẩy. Hay là tại lúc đó đói quá, cái gì cho vào miệng củng thấy ngon hết ta :) Chuyện vượt biễn của mình kể 3 ngày củng không hết. Thôi thì từ từ mình nhớ tới đâu sẻ kể tới đó hihihi

 

-Tina Do

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/3/condatrang Tue, 05 Mar 2013 23:20:07 GMT
Turkey: My Dream Trip (Info) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/2/turkey-my-dream-trip Sources: 

1. 7 Turkey Travel Tips

2.  A Photographer's Guide to Istanbul

3.  Guide to Hotels, restaurants and going out in Istanbul

4.  Group Tours or Private  Tours in Istanbul

5.  Daily Istanbul Tours

6.  Reviews Daily Istanbul Tours with Tripadvisor

7.  Turkey Travel Photo Galleries

8.  Turkey Landmark Photo Galleries

 

Some comments regarding Turkey from Tourists

9.

Steven Moseley , January 23, 2008; 10:59 A.M.

Hi,

Went to Istanbul last year, spent 5 days and wish I had twice the time there. Watch out for dodgy taxis who take you all round the place to increase the fare instead of taking you direct.

Avoid the leisure boats, use the ferries instead. We spent one and a half hours shuttling back and forth using different ferries, cost a tenth of the leisure boat price and saw just as much.

Stay in a smaller local turkish hotel rather than a large chain one. We stayed in one right in the heart of Sultanhamet, amongst all the sights, within 300 yards of the blue mosque, it cost half of a chain one and had twice the size room, with rooftop restaurant overlooking the Bosphurus..fanatstic.

Turkish food is great almost everywhere. Go to small side street local restaurants. Drink the tea.

Spend AT LEAST a full week there and even then you will only scratch the surface...I desperately want to go back. Do not expect US/UK standards of 'cleanliness' when you go off the beaten track!..but DO go off the beaten track anyway..especially with a camera.

cheers Steve.M. (UK)

 

10. 

Why do they always take tourists to see Sultanahmet? Why they make people endure the big city to see history that is not even close to what they have in eastern Turkey is a bigger question, I guess.

I never took tourists around. A lot of my friends did. Americans, British, Germans and French mostly. They always take them to Galata, Sultanahmet, maybe take them for a stroll through Taksim, have them ride the ferry across the Bosphorus, etc. I was born and raised in this city, traveled to most of Europe and a couple big cities stateside; and I have this belief that is reinforced by my Turkish friends who drag their asses back from the States - you can't leave this city.

What they show tourists are boring stuff that were turned into tourist attractions long before I was even born. You haven't experienced Istanbul if you haven't passed over the Bosphorus via the bridge on a foggy winter day. You haven't experienced it if you haven't started your Sunday with a breakfast along the Bosphorus that is literally less than a meter from the sea. You haven't really seen Taksim if you didn't run across groups of people singing and dancing at 5 a.m. You haven't ended a proper day in Istanbul if you didn't watch the sun rise from the Beşiktaş coast, Çamlıca hill, Cihangir steeps, and (probably the only time I agree with my friends in their tours) the Galata tower.

We wanted to leave. Most of us tried. There are three factions left now; those of us who are making six figure salaries after an Ivy-League college are still in the States, those who got bored with college life are traversing the globe, and those of us who want to live their lives now, all came back.

p.s. I go to the gym at least 4 times a week @ Kanyon, the facts are;

1 - those $10,000 clothes are fabricated in China or right here in Turkey. You can buy an original for a fraction of its price tag if you know where to look. If you really want that designer garment, that is. Celebrities and rich people don't shop there anyways, they go to Paris. You are in the wrong place if you are after designer clothes 2 - The $7 ice cream cones are not real ice cream. Real ice cream is the kind you might have seen in Taksim where a couple of burly guys go red in the face trying to cut a little slice of the huge slab for you.

 

 

 

 

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2013/2/turkey-my-dream-trip Wed, 20 Feb 2013 21:57:17 GMT
Để Nhớ Một Thời Ta Đã Yêu https://www.tinadophotography.com/blog/2012/11/dnmttdy

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) https://www.tinadophotography.com/blog/2012/11/dnmttdy Sat, 17 Nov 2012 00:35:15 GMT
Love to be Loved by You! https://www.tinadophotography.com/blog/2012/10/love-to-be-loved-by-you

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) Bay Area Portrait San Francisco San Jose baby photographer female photographer maternity photographer https://www.tinadophotography.com/blog/2012/10/love-to-be-loved-by-you Thu, 11 Oct 2012 23:44:03 GMT
Pretty Girl at Railroad Track https://www.tinadophotography.com/blog/2012/10/love-track A few portraits of Thu Tran at the train track in Milpitas

]]>
[email protected] (Tina Do Photography) Bay Area Portrait San Francisco San Jose baby photographer female photographer maternity photographer newborn photographer wedding photographer https://www.tinadophotography.com/blog/2012/10/love-track Thu, 11 Oct 2012 23:28:28 GMT