Bầu trời hòang hôn lúc nào củng đẹp, củng lãng mạng… Nó luôn mang lại cho nguời ta những cảm xúc nhẹ nhàng, lắng động. Chiều nay, không biết ngọn gió nào rủ rê mình rảo buớc vào sân vận động gần nhà. Đôi chân mình trãi dài trên đuờng đua, mắt chợt nhìn đôi giày thể thao được buộc chặc gọn gàng trong đôi chân nhỏ bé, lòng mình chợt chùn xuống nhớ lại kỷ niệm đã gần
hơn 30 năm về truớc. Củng đôi chân nhỏ bé này đã trần trụi chạy dài trên sân vận động Hoa Lư, Sài Gòn. Thời đó cứ 1 tuần, 2 ngày là mình đến đây luyện tập chạy. Mình trong đội Điền Kinh của truờng tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm, Quận 1, Saigon. Vào thời bao cấp, nhà nhà khốn khó, nguời nguời nghèo khổ, nhưng nhà mình chắc thuộc dạng khó khăn nhất (mình nghỉ vậy). Thấy Ba Má cực khổ quá, mình đâu dám xin tiền Ba Má mua giày thể thao để cho giống những nguời bạn đồng lứa (Sau này mình kể lại, Ba Má nói sao lúc đó không nói cho ổng bả biết. Thời đó Ba Má mình lúc nào củng bận rộn buôn bán, đầu tắc mặt tối lo cơm nước gạo tiền nuôi 1 bầy con nên đâu có nhiều thời gian để ý từng đứa). Cho đến tận bây giờ mình củng không hiểu tại sao cô giáo dạy thể thao của mình không bắc buộc minh phải mang giày khi chạy. Mình nhớ mổi lần tập chay, cô giáo bắt mình chạy liên tục 20 vòng tròn sân Hoa Lư. Cháy ná thở luôn chứ không phải giỡn à nha. Mình còn nhớ thuờng khi mình chạy tới phía sau của cái gôn đá bóng, là mình cứ trốn phía sau đó 1 chút để nghỉ chân, nhưng thuờng là bị cô giáo la. Chạy 20 vòng xong, còn phải nhảy bậc thang, và chạy buớc nhỏ. Thời nghèo khó, thịt cá không có để mà bồi dưỡng cơ thể, mà không biết sao mình có đủ sức lực để luyện tập như vậy. Chắc củng chính vì 1 nỗi đam mê mà ra thôi… mình nghỉ vậy :)
30/4/1985, nhân kỷ niệm 10 năm giải phóng TP HCM, mình có tham gia giải thi Việt Giã tòan thành phố với tất cả liên truờng. Tất cả các vận động viên phải chạy từ nhà hát thành phố, chạy xuống bến sông Bạch Đằng, vòng qua Nguyễn Thị Minh Khai, và quay về lại nhà hát thành phố. Họ cho xe hơi chạy phía sau, nếu ai chạy không nổi thì trèo lên xe họ sẻ chở về. Nghỉ lại buồn cuời ghê… mình chân không chiếc tấc, hiên ngang chạy với biết bao nhiêu nguời. Họ trao giải cho 10 nguời về đầu tiên, mình lại về ngay thứ 11 coi có tức không chứ. Đáng ra họ phải trao ra 1 giải can đảm “Chân Không Việt Giả” cho mình mới đúng chứ phải không? Hahha
Đôi chân này, ngày nay đã có giày nhưng không còn sức để chạy như xưa nửa. Chỉ là những buớc nhỏ chậm chạp trên quãng truờng thể thao, gậm nhấm kỷ niệm buồn vui ngày nào. Ai củng có 1 thời để nhớ, để thuơng… chúng ta hảy tận huởng tất cả những gì mình đang có, vì sau này khi nhớ lại nó sẻ là 1 phần kỷ niệm trong ký ức của ta.
-Cho 1 ngày
January
February
March
April
May
June
July
August
September
(2)
October (2)
(1)
November (1)
December
|
January
(1)
February (1)
(10)
March (10)
April
(2)
May (2)
(3)
June (3)
(1)
July (1)
August
September
(1)
October (1)
November
December
|
(1)
January (1)
February
March
April
May
June
July
(1)
August (1)
(1)
September (1)
October
November
December
|
January
(2)
February (2)
(1)
March (1)
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
(1)
July (1)
(24)
August (24)
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|
January
February
March
April
May
June
July
August
September
October
November
December
|