Sống đến từng tuổi này, mình đả trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống. Những gian nan khó khăn gia đình mình đả trãi qua, đôi lúc ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc. Mình thấy rằng hình như tất cả mọi chuyện xãy ra đều do cái duyên, cái nghiệp tạo thành. Ba mình một thân tìm đuờng qua Campuchia đóng tàu, và tìm nguời dẫn đuờng để sắp xếp cho gia đình mình đi vượt biển. Nhưng Ba mình bị nguời ta gạt lấy ghe và còn bị bắt bỏ tù. Má mình mòn mỏi đợi tin tức ở Vietnam nhưng Ba thì cứ bặt tín vô âm. Cái thời 1985-1986 đâu như bây giờ muốn tìm tin tức gì thì cứ lên Google gỏ gỏ là có. Thời đó mổi lần nói đến Campuchia thì nguời ta nghỉ ngay đến Pol-Pot giết nguời không chớp mắt. Vậy mà Má mình quyết định 1 mình qua Campuchia tìm Ba. Má chỉ biết Ba ở cãng Kampong Som, ngòai ra Má không có địa chỉ gì hết. Lúc đó Ba mình đả đổi tên sang tên Campuchia, nên cho dù Má có đi hỏi nguời ta củng không biết. Má cả ngày đi hỏi ngòai chợ, gặp nguời Vietnam nào Má củng hỏi nhưng đều bị thất vọng. Trời không phụ nguời tốt, vậy mà Má tôi đả tìm gặp Ba tôi sau khi gần như sắp bỏ cuộc. Ba đuợc đồn cảnh sát thả ra đang đi lững thửng về, thì lúc đó Má củng nhờ ông xe honda ôm vào đồn cảnh sát hỏi thăm tin tức Ba mình. Nguời đi ra, 2 nguời đi vào.. và thế là gặp nhau. Gặp nhau... nên mới có thêm những câu chuyện hấp dẫn lâm ly bi đát sau này :)
Quay lại phần tiếp theo của câu chuyện "Cái Chòi Trên Bãi Mộ Hoang"
Lúc này trên đất liền tại huyện Tân Hao, thuộc hải cảng Kampong Som, bây giờ thuộc tỉnh Sihanoukville… Ba Má và 2 đứa em út đứng ngồi không yên. Vợ chồng Hai Kía là nguời dẫn đuờng của gia đình tôi, sau khi cầm lấy vàng của gia đình tôi thì họ bỏ trốn không thấy tăm hơi. Ba Má tin tuởng và đưa vàng cho họ vì họ đưa luôn 2 đứa con gái lớn của họ (1 cô tên Hồng 16 tuổi và 1 cô tên Nhung 14 tuổi) theo anh em chúng tôi ra đảo Koh Rong. Nhưng Ba Má tôi không ngờ đuợc họ bỏ luôn 2 cô con gái đó ngòai đảo với anh em chúng tôi + 2 đứa con trai nhỏ khỏang 7 & 5 tuổi của họ lại cho Ba Má tôi nuôi. Họ đi mất tích không 1 chút tin tức gì cả.
Ba Má tôi nóng ruột vì biết rằng anh em chúng tôi không đủ luơng thực ăn, nhưng củng không biết chổ nào để đi tìm. Họ chỉ nói là đưa anh em chúng tôi ra đảo Koh Rong. Ba Má tôi không rành tiếng địa phương và không giấy tờ tùy thân nên rất khó khăn để di chuyển trên đất Campuchia. Tuy rằng lúc này nguời Vietnam trên đất Campuchia đuợc sự bảo vệ của Bộ Đội Vietnam, củng những nhửng Cảnh Sát... đa phần là do nguời Vietnam nói được tiếng Campuchia nắm quyền. Thời buổi này họ còn rất khắc khe… trạm gác với lính tuần tra kiểm sóat giấy tờ nhiều nơi. Cuối cùng Má tôi quyết định dẫn theo em gái út tôi lúc đó mới 6 tuổi đi tàu ra Koh Rong tìm anh em chúng tôi. Từ cãng Kampong Som đi tàu ra đảo Koh Rong mất gần 4 tiếng đồng hồ. Má tôi kể lại khi tàu cặp bến.. khách tàu sẻ phải đi bộ trên 1 cây cầu bằng gổ dài lắm và sẻ phải qua 1 cái trạm có lính gác để cho họ kiểm tra giấy tờ truớc khi vào đảo. Má tôi sợ quá vì nếu không có giấy tờ sẻ bị họ bắt giữ lại. Má tôi không nói đuợc tiếng Campuchia thì họ sẻ phát hiện ngay là nguời Vietnam đi tìm đuờng vượt biên thì chỉ có nuớc bị ở tù. Má tôi dùng khăn rằn (nguời Campuchia ưa dùng loai khăn này lắm) trùm quanh đầu che bớt mặt lại… Má tôi dùng tay nhéo đứa em gái út (chị ta nổi tiếng mít uớt & nhỏng nhẻo) vào tay… Chị ta khóc quá trời khóc vì bị đau.. tụi lính gác thấy có con nít khóc quá chắc là nó tội nghiệp hay sao nó khóac tay bảo đi đi và không cần xem giấy tờ. Má tôi vượt qua đuợc trạm này, nhưng khó khăn nửa là không biết tìm anh em tôi ở đâu. Má tôi dẫn đứa em gái út đi vào xóm định hỏi thăm tin tức anh em chúng tôi. Trời xui đất khiến sao mà Má tôi dừng chân ngay truớc cái chòi ọp ẹp của Dì 6 trên bãi mộ hoang, nơi chị em tôi đang tá túc để hỏi thăm. Không nói củng biết là anh em chúng tôi vua mừng khôn siết như thế nào khi gặp lại Má chúng tôi. Nếu như anh em chúng tôi không dời chổ về khu này tá túc thì Má tôi sẻ không bao giờ tìm đuợc. Đảo Koh Rong củng lớn lắm. Anh Em chúng tôi ở thêm 3 ngày nửa tại đảo này và sau đó Má dẩn anh em chúng tôi quay về đất liền. Nói đến 2 nguời con gái của nguời dẫn đuờng thì 2 cô này rất giỏi tiếng Campuchia. Họ đi ở muớn cho 2 gia đình của nguời Campuchia, hàng ngày phụ việc nhà và đan luới cá cho họ. Nguời ta bao ăn ở và còn được trả luơng nửa. Hồng & Nhung ở lại đảo này 1 khỏang thời gian nửa sao đó 2 nguời đó tự quay về đất liền.
Anh Em chúng tôi đòan tụ lại với Ba má và 2 đứa em. Hòan cảnh gia đình tôi lúc đó thật vô cùng khó khăn vì bị gạt mất hết vàng và tiền bạc. Tôi nhớ lúc đó Má quyết định quay về Vietnam cùng với đứa em gái út để muợn thêm tiền từ gia đình. Chuyến đi của Má tôi lúc quay lại Campuchia từ Vietnam củng muôn phần gian nan và nguy hiểm. Tôi sẻ kể thêm ở những phần sau. Thời gian Má tôi về Vietnam, Ba & anh em chúng tôi ở Tân Hao trãi qua những ngày đói.. đói.. đói. Bạn cứ tuởng tuợng sẻ như thế nào với 11 nguời.. mà trong hủ gạo chỉ có 1 vài chén gạo? Tôi nhớ Ba tôi dùng ½ chén gạo nấu cháo.. 1 cái nồi nuớc ôi là nuớc… Ba tôi cắt rau dại mọc bên đuờng để vào nồi. Mổi nguời chỉ có thể ăn cháo cầm hơi. Sau khi gạo hết, anh em chúng tôi uống nuớc trừ cơm. Má tôi quay trỡ lại sau hơn 1 tuần lể. Tôi nhớ rất rỏ Má mua rất nhiều đồ ăn cho anh em chúng tôi. Lúc đó Ba Má không cho chúng tôi ăn nhiều, vì sợ bị đau dạ dày. 2 đứa nhỏ con nguời dẫn đuờng, tụi nó ăn không ngừng đuợc và no đến nổi nó đi không nổi. Sau khi có tiền, Ba Má tôi bắt đầu lo tàu bè để chuẩn bị cho chuyến hành trình vuợt biển qua Thailand. Nếu ai đả từng xem “Đi Tìm Thuyền Truởng Grant”..TV chiếu khỏang thời gian 1986 thì chắc biết đuợc cuộc tìm kiếm thuyền truỡng Grant cực khổ như thế nào. Chuyến vuợt biển của gia đình tôi củng không kém phần mạo hiểm như thế. Anh em chúng tôi đặc cho Ba biệt hiệu thuyền truởng Grant, vì là nguời chèo chống đưa cả nhà qua biển. Phần sau tôi sẻ kể chuyện từ lúc ghe ra đến hải phận Thailand... gặp từng đàn cá heo, cá nượt bay lội quanh tàu... rắn biển nhiều màu sặc sở đẹp cở nào.. gặp tàu ma... và gặp tàu Hải Quân hoàng gia Thailand… Họ muốn nhấn chìm tàu như thế nào… không chìm sau đó họ kéo ra ngòai biển cắt dây bỏ tàu sau khi họ lấy hết máy móc trên tàu + đồ bơm nuớc… & làm sao ghe nhà tôi có thể sống sót .. ghe trôi dạt vào đảo & mọi nguời chạy trốn cuớp biển như thế nào… bị đưa ra đảo hoang… & phải kết bè bằng những miếng mứop và cây tre trúc để băng qua đảo như thế nào… etc.. Tina sẻ kế thêm ở phần tiếp theo :)
-Cho 1 ngày
Tina Do