Hồi Ký: Tấm Hình Xưa

July 20, 2017  •  Leave a Comment
Mình đọc đâu đó thế này "Thế giới này nhỏ lắm chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng, thế giới này cũng lớn lắm chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại!"

Có những nguời bạn chỉ cần chơi vài ba năm, đôi ba lần nhưng lại để trong lòng những kỷ niệm sâu sắc, những cái ơn không bao giờ được đền đáp nhưng lúc nào củng canh cánh trong lòng.

Mổi lần nhìn tấm hình duy nhất mà mấy chị em mình chụp chung mà mình còn may mắn giữ được cho đến giờ là mình lại nhớ đến nguời chị bạn học và củng là hàng xóm tên Nguyễn Thị Thuận. Chị là nguời Bắc vào Saigon sau 1975 và sinh sống trong xóm Bến Cỏ (thuộc đuờng Nguyễn Bỉnh Khiêm nối dài, Phuờng 7, Quận 1, SG). Chị Thuận sống cùng anh trai Nguyễn Văn Viết và chị dâu (Mình biết tên anh trai của chị vì đọc đuợc trên những tấm bằng khen/huy chương đuợc treo trên vách tuờng nhà chị). Gia đình chị củng thuộc gia đình khá giả vào thời bao cấp. Nhà chị ngay mặt tiền, có tủ lạnh.. quạt máy... và có tiệm tạp hóa nhỏ. Chị thuờng phụ giúp bán hàng sau giờ học. Chị lớn tuổi hơn nhưng lại học chung lớp với mình. Ngòai Bắc chị không đuợc đi học, và chỉ mới đuợc đi học khi vào Nam sau này.

Tấm hình này đuợc chụp là do chị Thuận dẩn 5 chị em ra Thảo Cầm Viên (sỡ thú) và trả tiền để chụp hình cho 5 chị em. Thời bao cấp đâu phải như bây giờ thích thì lấy máy chụp hình ra chụp "bụp.. bụp" là có hình. Nhà nghèo lo bửa đói bửa no, làm gì để mà nghỉ đến xin ba má cho tiền đi chụp hình. Cái ơn đối với chị Thuận không bao giờ quên. Mình nhớ mổi lần đến mua kẹo bánh ở nhà chị, chị Thuận đều lén chị dâu cho thêm 1 cái kẹo, 1 cái bánh. Mua nước đá thì chị cố lấy thêm nhiều tí cho mình. Ôi nhớ lại chị thật tốt bụng tốt tánh.

Mình nhớ hòai sáng sớm đó là kỳ thi lớp 6 học kỳ 1 ở truờng Thống Nhất (truờng kế bên Sổ Số Kiến Thiết, đuờng Thống Nhất.. đi thẳng là Dinh Đập Lập). Mình sáng sớm đến truớc cửa truờng thật sớm, và cố học ngấu ngiến để sửa sọan vào thi. Sáng ra đâu ăn uống gì là đả vội chạy đi học rồi. Chị Thuận đến truờng và đưa cho 1 cái bánh chị gói lại trong 1 tờ giấy và chị nói ăn đi để vào thi. Lúc đó còn nhỏ quá nên không biết cảm giác như thế nào, nhưng mình biết đuợc thế nào cái bánh củng rất là ngon.

Sau lớp 6 chị không đuợc đi học nửa. Vợ của anh trai chị Thuận sanh em bé nên chị bị bắt buộc phải ở nhà lo cho em bé và bán tiệm tạp hóa. 2 năm sau mình rời VN và không gặp lại chị từ đó.

Mấy chục năm trôi qua biết bao thay đổi nhưng kỷ niệm về chị vẩn khắc ghi trong lònng. Ông trời không phụ bạc nguời có lòng tốt, hy vọng cuộc đời chị có đuợc hạnh phúc và bình an. Tấm hình còn đó, ơn chị vẫn mang trong lòng... không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại chị.

-Cho một ngày
 

Comments

No comments posted.
Loading...

Archive
January February March April May June July August September October (2) November (1) December
January February (1) March (10) April May (2) June (3) July (1) August September October (1) November December
January (1) February March April May June July August (1) September (1) October November December
January February (2) March (1) April May June July August September October November December
January February March (1) April May June July August September October November December
January February March April May June July (1) August (24) September October November December
January February March April May June July August September October November December
January February March April May June July August September October November December
January February March April May June July August September October November December
January February March April May June July August September October November December
January February March April May June July August September October November December
January February March April May June July August September October November (2) December
January February March April May June July August September October November December